Hứa Thanh cảm nhận được ý lạnh trong gió, một mình bước đi trên đường
phố, trong đầu suy nghĩ hai chuyện Hồ Ly Bùn nói với hắn.
“Nhân Hoàng đang làm chuyện lớn gì?”
Hứa Thanh vừa đi về phía trước, vừa trầm ngâm. Mãi đến lúc lâu sau, tiếng
rào rào vang lên, từng giọt mưa rơi xuống mặt đất, sấm sét đan xen, nước mưa
càng lớn.
Ngoài cơ thể Hứa Thanh tản ra một vùng ánh sáng mông lung, ngăn cản
nước mưa, bước chân hắn không dừng lại, suy nghĩ cũng không bị gián đoạn,
bởi vì lúc này hắn đang nhớ lại câu nói cuối cùng của Hồ Ly Bùn.
“Cẩn thận quốc sư… hắn khác giống ngươi…”
Hứa Thanh lẩm bẩm, hắn chưa từng gặp quốc sư, ba chữ khá giống ngươi
này khiến hắn rất không thoải mái.
“Giống với Tinh Viêm thượng thần, chắc không phải là nói nguy hiểm, ta
không thể nào khiến nàng cảm thấy nguy hiểm, vậy thì loại trừ điểm này,
giống… chắc là khí tức hoặc cảm giác, còn có dáng vẻ.”
Trong mưa gió, bước chân Hứa Thanh bỗng dừng lại, sắc mặt trở nên u ám,
trong mắt hiện ra ánh sáng lạnh, hắn ngẩng đầu nhìn con đường phía trước.
Đây là một con đường dài, nhà hai bên cao thấp nhấp nhô, đen như mực, chỉ
có nước mưa rơi trên mái nhà truyền ra tiếng không quá trong trẻo, rơi xuống
mặt đất, tích lại thành từng con sông nhỏ, không ngừng dung hợp với nhau.
Lúc tia chớp xẹt qua, chiếu sáng tất cả, có thể thấy được dáng vẻ của gió.
Gió vốn là không nhìn thấy được, nhưng trong mưa to này, nước mưa làm
ướt bóng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quang-am-chi-ngoai-truyen-chu/4325919/chuong-1760.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.