Ngày đó Đội trưởng lấy đi, sau đó giao chiến cùng Xích Mẫu, dù cũng dùng
Thự Quang Chi Dương, nhưng vẫn chưa dùng ra mặt trời viễn cổ.
Trương Tam đứng bên cạnh, cười khổ một tiếng, thở dài với Hứa Thanh.
“Thiết kế sớm nhất của ta không phải thế này, nhưng Đội trưởng nói ngươi
thích mặt trời... Rồi còn lấy ra một quả cầu lớn, làm hạch tâm, nói với ta, đó là
Thự Quang Chi Dương...”
“Ta vốn không tin, nhưng bây giờ ta tin rồi!”
Trương Tam nói xong, chỉ vào mặt trời màu tím.
“Vật này, chính là một viên Thự Quang Chi Dương!”
Hứa Thanh cạn lời.
Đội trưởng ngửa mặt lên trời cười to, nét mặt đắc ý cực kỳ, ôm cổ Hứa
Thanh, lớn tiếng mở miệng.
“Sau này nếu chúng ta đi nơi khác, thì cứ cưỡi đồ chơi này, xem ai dám
chọc chúng ta, chúng ta ngồi trên Thự Quang Chi Dương, nhất định sẽ khiến
thiên địa thất sắc, vạn tộc hoảng sợ.”
“Mỗi lần pháp chu của ngươi không phải đều nổ tung sao, không có việc gì,
lần này tùy tiện nổ, chọc chúng ta, chúng ta nổ chim hắn!”
“Mặt khác, ta nghe nói có vài tộc đàn của Thánh Lan đại vực suy đoán
chúng ta không có viên Thự Quang Chi Dương thứ hai, hiện tại, ai dám nói nửa
chữ không? Lão tử đặt viên Thự Quang Chi Dương này trước cửa nhà bọn họ!”
Hứa Thanh mở miệng ra muốn nói chút gì, nhưng lại không nói nên lời nào.
Tuy hắn luôn cảm thấy mình ngồi trên Thự Quang Chi Dương, uy vũ thì có uy
vũ, nhưng nguy hiểm quá lớn, lỡ đồ chơi này tự nổ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quang-am-chi-ngoai-truyen-chu/4325873/chuong-1714.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.