Tuy Hồ Ly Bùn này được hình thành từ bùn nhưng lại tràn đầy ánh sáng bảy
màu, tạo nên một loại cảm giác thần thánh, thậm chí sẽ không tự chủ dâng lên ý
cúng bái từ tận đáy lòng.
Đó là thần linh.
Sự xuất hiện của nàng, nước sông như bị tĩnh lặng, không một gợn sóng,
màn trời cũng đều ảm đạm, không dám tranh nhau phát sáng.
Giống như trên thế gian này chỉ còn lại vị Hồ Ly Bùn trên mặt sông.
Nàng, là đầu nguồn của tất cả.
Thân thể Ngô Kiếm Vu rớt cái bịch từ cột buồm, sợ chết khiếp, Ninh Viêm
cũng không khá hơn chút nào, run run rẩy rẩy, vẻ mặt hoảng sợ.
Bọn họ không biết đến sự tồn tại của Hồ Ly Bùn.
Chỉ có sự chờ mong trong lòng đội trưởng đạt đến đỉnh điểm, dưới cái nhìn
không chuyển mắt của hắn, vị Hồ Ly Bùn trên mặt sông chậm rãi mở mắt ra.
Một đôi mắt phượng, lộ ra thần vận quyến rũ, mang theo mị lực khiến người
ta trầm luân hiển lộ ra giữa thiên địa, không nhìn Nhị Ngưu, nhìn về phía Hứa
Thanh.
"Đệ đệ thúi, sao mà đi nhanh thế, cũng không chào tạm biệt người ta một
tiếng."
"Chẳng lẽ ngươi quên tỷ tỷ rồi hả?"
Giọng nói mềm mại tràn ngập khắp thế giới, pháp tắc tránh lui, quy tắc
không hiện, thời không cũng đều bị ảnh hưởng, hình thành bốn mùa ở tám
phương quanh đây, thậm chí còn có trời trăng sao xuất hiện, nhanh chóng xoay
tròn thay thế.
Còn có thần hỏa lan tràn toàn thân, tràn ra khí tức cực kỳ kinh khủng.
Vặn vẹo hết thảy, dị chất càng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quang-am-chi-ngoai-truyen-chu/4325839/chuong-1680.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.