Chỉ có lão Cửu, mặt không biểu cảm, lạnh lùng nhìn Hồng Nguyệt tinh thần,
một vệt sát ý dâng lên trên người hắn.
“Chúng ta chỉ có ba ngày.”
Ánh mắt Thế tử thu hồi lại từ trên Hồng Nguyệt tinh thần, nhìn về phía Hứa
Thanh và Đội trưởng.
“Hiện tại đã là thời khắc mấu chốt, cho dù các ngươi có sư tôn bố trí hết
thảy hay không, ta chỉ muốn hỏi một câu, các ngươi thật sự có biện pháp phục
sinh phụ vương ta sao?”
Thế tử vừa nói ra lời này, huynh đệ tỷ muội bên cạnh hắn đều nhìn về Đội
trưởng và Hứa Thanh.
Đội trưởng nghe vậy, ngẩng đầu nhìn đám người Thế tử, ngạo nghễ mở
miệng.
“Các lão gia gia lão nãi nãi, cứ yên tâm là được, Trần Nhị Ngưu ta chưa
từng khoác lác, nói có thể phục sinh thì nhất định có thể phục sinh, nhưng cần
các lão gia gia lão nãi nãi phối hợp một chút, ví như thi thi pháp, lấy máu gì
đó…”
Câu nói này, Đội trưởng nói chém đinh chặt sắt, không có chút do dự nào.
Nhưng đám người Thế tử sau khi trầm ngâm, vẫn lựa chọn nhìn về phía Hứa
Thanh.
Bọn họ bản năng không tin tưởng lời nói của Trần Nhị Ngưu, nhưng quan
hệ của bọn họ với Hứa Thanh lại khác biệt, coi như nửa đệ tử của bọn họ, cho
nên lời nói của hắn không tầm thường.
Mắt thấy như vậy, đội trưởng có hơi xấu hổ, thế là trông mong nhìn về Hứa
Thanh. Đáy lòng của hắn cũng hiểu rõ, muốn để đám người Thế tử phối hợp,
mình nói một trăm câu không bằng Hứa Thanh nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quang-am-chi-ngoai-truyen-chu/4325786/chuong-1627.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.