Dù là sỏi đá nhưng có vẻ rất mềm mại, hắn có thể đi trên đó như dẫm trên
đất bằng, không hề khiến nó bị lún xuống chút nào.
Hắn có thể hoàn toàn khống chế sức dẫm trong từng bước chân, mà cơn gió
dữ nơi này do chịu ảnh hưởng từ lời hẹn ước nên cũng không hề cản trở hắn.
Cứ thế, mấy ngày sau Hứa Thanh đã tới biên giới đại mạc.
Đứng nơi đó, hắn quay đầu nhìn đại mạc sau lưng.
“Thấm thoắt đã ở trong này hơn một năm rồi...”
Hứa Thanh khẽ thì thào trong lòng, lần này hắn ra ngoài chỉ báo với Thế tử,
những người khác không ai biết gì, Linh Nhi thì... Hứa Thanh cảm thấy nàng sẽ
lo lắng nên không nói thì hơn.
“Hồ Ly Bùn...”
Nhớ lại cảnh tượng lúc trước, Hứa Thanh khẽ cau mày, trầm mặc một lát sau
đó hắn mới cất bước, nhoáng cái đã ra khỏi phạm vi của đại mạc.
Hướng đến sơn cốc kỳ lạ trên con đường tiến về sông Tự Âm khi đó.
Thời gian nhoáng lên một cái đã qua ba ngày.
Vào đêm ngày thứ ba, Hứa Thanh sau nhiều ngày bay nhanh đã trông thấy
sơn cốc nọ từ đằng xa.
Nhìn từ trên cao xuống, nơi này thật ra là một hẻm núi trải dài từ Đông sang
Tây, chỗ gần Tây Bộ có nhiều đoạn đứt gãy, thế nên mới hình thành một sơn
cốc nhỏ.
Nhưng thực ra rất khó xác định chiều dài thật sự của hẻm núi này, nó trải dài
về phía Đông rồi tràn vào một ngọn núi đen, nhìn qua rất khó biết nó sâu bao
nhiêu.
Sơn mạch này không có tên chính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quang-am-chi-ngoai-truyen-chu/4325726/chuong-1567.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.