“Nuốt hết ký ức của ta trong hai ngày qua vào.”
Cây não run lên nhưng cũng không dám không nghe lời, vì thế nó dè dặt tới
gần, lúc chạm vào Hứa Thanh đại não lóe lên từng luồng điện quang.
Trong cả quá trình Hứa Thanh không có bất cứ cảm giác ký ức bị mất đi
nào, nhưng cây não lại không ngừng run rẩy rồi lan ra cảm xúc mờ mịt.
Lúc này nó đã không còn dao động sợ hãi như trước.
Hứa Thanh để ý thật kỹ, chẳng mấy chốc cây não xuất hiện biến hóa, nó lùi
lại một chút, vẻ mờ mịt tan mất, sự sợ hãi lại dâng lên, sau đó nhanh chóng lắc
đầu.
“Không đói, không ăn... không muốn ăn... ta là não ngoan, não ngoan không
ăn.”
Hứa Thanh nhíu mày, cảm thấy cây não này có gì đó rất lạ, cứ lặp đi lặp lại
một câu, hơn nữa trông dáng vẻ nó còn không biết mình đang lặp lại, như thể đã
quên mất chuyện mình từng cắn nuốt ký ức vừa xong.
Hứa Thanh suy nghĩ, lần thứ hai giơ tay lên, đang định thử nghiệm thêm thì
thân thể cây não đột nhiên run rẩy dữ dội, trong mấy hơi thở nó bất thình lình
vỡ tan, hóa thành tro bụi rơi xuống mặt đất.
Mắt Hứa Thanh lóe lên, sau chốc lát trầm ngâm hắn lại lấy ra một cây não
nữa, tiếp tục thử nghiệm, sau vài lần thử, cây não cũng chết mất năm hắn mới
hít sâu một hơi, trong lòng hắn hiện lên nhận thức không thể tưởng nổi.
“Mỗi lần chúng cắn nuốt ký ức ta nghiên cứu ý cảnh lãng quên đều sẽ tự
động quên mất,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quang-am-chi-ngoai-truyen-chu/4325725/chuong-1566.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.