Mà với chuyện mình không hiểu rõ thì cứ nói một cách mông lung nhất,
cuối cùng đưa ra một phương hướng là đủ rồi, như vậy sẽ rất thích hợp với ngộ
tính của Hứa Thanh.
Vả lại phương hướng này còn phải đủ lớn, còn chuyện có làm được không
thì tính sau.
Hứa Thanh hít sâu một hơi, lời Thế tử nói khiến hắn thấy rõ hơn Đinh 132
của mình, cũng có một phương hướng để đi, hắn vội chắp tay hành lễ rồi quay
về gian sau của mình, khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu suy xét.
Mà Nguyên Anh trong Đinh 132 lúc này cũng đã mở hai mắt, lộ ra ánh sáng
màu xanh.
Ngón tay Thần Linh bị nó nhìn vào theo bản năng lật người, tiếp tục giả vờ
ngủ, thế nhưng trong lòng lại đang thầm run.
Các phạm nhân khác cũng y như vậy.
Bộ não cũng thế, mà sư tử đá cũng vậy, giờ chúng đã cực kỳ kính sợ Hứa
Thanh, thật sự là từ khi đi vào Tế Nguyệt đại vực này chúng cảm thấy Hứa
Thanh càng lúc càng không giống người, hắn trở lên đáng sợ hơn rất nhiều.
Ngay cả Đan Thanh lão nhân cũng run rẩy, lúc này cho hắn một trăm lá gan
hắn cũng không dám ngoạc mồm ra gào thét với Hứa Thanh.
Hứa Thanh không để ý đám phạm nhân này, hắn chồng lên thần niệm
Nguyên Anh Đinh 132, quét qua từng kẻ một.
Với ý tưởng mà Thế tử đưa ra, Hứa Thanh cảm thấy ngón tay chính là ngọn
nguồn của vận rủi, mà Nguyên Anh của mình là nơi khí vận hội tụ, như vậy
thành quả lớn nhất của sức mạnh lãng quên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quang-am-chi-ngoai-truyen-chu/4325721/chuong-1562.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.