Cứ như vậy, thời gian trôi qua.
Từ ngày một đoàn người Hứa Thanh rời khỏi nơi Chúa Tể trảm Thần, bây
giờ đã qua sáu ngày.
Trong sáu ngày này, phong bạo trên đại mạc màu xám liên tục gào thét che
khuất bầu trời, bao phủ bát phương.
Mà ngoài đại mạc, rất nhiều khu vực trên Tế Nguyệt đại vực tương tự cũng
có phong bạo cuồng mãnh nổ vang, chỉ bất quá cơn bão táp này cũng không
phải là thực chất, nó là phát tác ở trong lòng của chúng sinh.
Cảnh tượng Chúa Tể Lý Tự Hóa chém giết Xích Mẫu, chính là đầu nguồn
của chỗ phong bạo đó, sau khi liên tục bốc lên ở trong đầu chúng sinh, đã hoàn
toàn nhen nhóm tinh thần phản kháng của bọn họ.
Thời gian sinh mệnh đếm ngược chưa tới 1 năm, nếu không đi phản kháng
thì sẽ trở thành thức ăn.
Mặc dù phản kháng thì cũng sẽ chết, nhưng ít ra ở trong quá trình mơ mơ
màng màng lúc còn sống, đã từng bộc phát rực rỡ.
Ít nhất, đã từng chân chính mà sống! Thần Linh cũng không phải là vĩnh hằng, hy vọng vĩnh viễn trường tồn, nếu
như thế thì đi vùng vẫy một chút, đi điên cuồng một hồi, đi phản kháng một
chốc, vì khoảnh khắc cuối cùng trong nhân sinh của chính mình mà lưu lại sắc
thái khác biệt.
Ít nhất, đây là hy vọng!
Phong bạo trong tâm thần chúng sinh dựng lên ngập trời, tất cả tộc quần, tất
cả tông môn, tất cả thành trì, đều truyền ra tiếng hò hét, đều triển khai hành
động.
Cùng lúc đó, tu sĩ Nghịch Nguyệt Điện tạo thành quân phản kháng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quang-am-chi-ngoai-truyen-chu/4325695/chuong-1536.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.