Ngoài tế đàn vỡ vụn, Ngô Kiếm Vu chuyên chú nghiên cứu kịch bản, kết
hợp lý giải của mình đối với Huyền U Cổ Hoàng, càng lúc càng nhập sâu vào
bên trong nhân vật của mình.
Đối với Ngô Kiếm Vu mà nói thì cái này không khó, vả lại cũng không phải
là lần đầu tiên.
Năm đó ở trong cấm địa của Huyền U tông ở Liên Minh Bát Tông, y đã
từng dùng phương pháp cùng loại, dẫn động hài cốt con yêu xà kia chấn động.
Về phần Ninh Viêm cùng với U Tinh, dưới sự chỉ huy của Thế tử, bắt đầu
diễn tập riêng phần vai của mình.
Không thể không nói, Thế tử đích xác thích hợp làm đạo diễn của vở kịch
lớn này hơn so với Trần Nhị Ngưu, bởi vì dưới ánh mắt của lão, tất cả mọi
người vô cùng ra sức, vả lại lý giải đối với riêng phần nhân vật của mình cũng
đều càng lúc càng đúng chỗ.
"Đúng vậy, tiểu tử Ngô Kiếm Vu này vẫn có chút gì đó, không luận về tu vi,
chỉ nhìn biểu cảm cùng với ngôn từ, thật là có vài phần cảm giác của Cổ
Hoàng."
"Ninh Viêm này cũng còn có thể, ít nhất cũng diễn dịch ra nửa phần uy
nghiêm của phụ vương gã."
"Nhưng so sánh xuống dưới, cảm xúc hận của U Tinh là chân thật nhất, coi
như là một điểm sáng."
"Duy chỉ có Trần Nhị Ngưu, đứng ở nơi đó vẫn không nhúc nhích, nhìn rất
kém cỏi."
Thế tử cùng Tam tỷ, Ngũ muội cùng Bát đệ bên cạnh, ngồi ở chỗ kia nhìn
qua một đám tiểu bối đang diễn tập, khẽ gật đầu với nhau,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quang-am-chi-ngoai-truyen-chu/4325672/chuong-1513.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.