So với Minh Mai công chúa, lão nãi nãi kia gầy gò hơn rất nhiều, nàng mặc
toàn thân trường bào màu đen, xương gò má rất cao, thoạt nhìn cũng không phải
là người hiền lành, mà hiện ra vẻ cay nghiệt.
Càng toát ra một vòng âm trầm nồng đậm không tiêu tan.
Mà mỗi lần nhìn Thế Tử, vẻ âm trầm này sẽ càng sâu, chỉ có lúc đối mặt với
Minh Mai công chúa, trong thần sắc của lão nãi nãi áo đen này mới hiện ra một
tia ấm áp thân tình.
Còn đối với Hứa Thanh, vẻ âm trầm của nàng cũng sẽ ít đi rất nhiều, thay
vào đó chính là vẻ hòa ái tựa như trưởng bối nhìn vãn bối.
Hứa Thanh có thể cảm nhận được, lão nãi nãi áo đen này hình như không
am hiểu biểu lộ cảm xúc hiền lành, vẻ hòa ái như vậy đã rất là dụng tâm rồi.
"Bát đệ, chính là bị phong ấn ở nơi đây."
"Gã bị phong ấn ở trong một cánh cửa cổ xưa, cánh cửa kia lại bị đánh vỡ
hóa thành vô số phần, vì vậy giữa thiên địa liền có Môn tộc."
"Môn tộc không có tộc địa, nhưng cánh cửa thì có."
"Chuẩn xác mà nói, tộc nhân Môn tộc cũng không phải những tu sĩ kia, mà
là những cánh cửa này."
"Nơi đây, chính là tộc địa của Môn tộc."
"Từng cánh cửa đều là một bộ phận của Bát đệ, mà mỗi một lần thế nhân
truyền tống, đều là tiêu hao thần hồn của Bát đệ."
"Loại tiêu hao đó sẽ hình thành nhân quả vô hình, loại nhân quả này có thể
tạo thành hành hạ liên tục đối với Bát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quang-am-chi-ngoai-truyen-chu/4325649/chuong-1490.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.