Hứa Thanh thay đổi sắc mặt.
Minh Mai công chúa trầm mặc, trong mắt lộ ra phẫn nộ cùng bi thương, bởi
vì nàng đã nghe được chuyện mà Thế Tử tạm ẩn không nói.
Chỗ đó dùng phương pháp đồng dao, trong lúc bất tri bất giác cắn nuốt máu
thịt của Ngũ muội, sau đó lại bị Thần tử chuyển giao cho bọn họ, đã trở thành
thức ăn bọn họ nếm qua trong những năm tháng này.
Thế Tử cũng trầm mặc.
Trong không khí yên tĩnh, cảm giác bi thương càng lúc càng thâm sâu, từ đó
về sau, suốt một đường Minh Mai công chúa đều không lên tiếng, Thế Tử cũng
không nói gì, ba người bọn họ rời khỏi Thanh Sa đại mạc, vượt qua phía tây rồi
đi tới vùng phía nam của Tế Nguyệt đại vực, đến chỗ mục đích của chuyến này.
Đối với tu sĩ tầm thường mà nói, có khả năng cả đời đều không thể đến nơi
đó nếu không dựa vào truyền tống, mà dưới bước chân của Thế Tử cùng Minh
Mai công chúa, chỉ là một ngày đã vượt qua thiên uyên.
Tình huống này là còn phải chiếu cố theo năng lực thừa nhận của Hứa
Thanh, nói cách khác, có khả năng chỉ cần một cái chớp mắt.
Về phần địa điểm của mục đích, là một mảnh rừng rậm liên miên không dứt,
tràn đầy hư thối, làm cho người ta có một loại cảm giác tử vong khô héo.
Trong chỗ thật sâu, Hứa Thanh nhìn thấy một tòa núi đặc biệt.
Ngọn núi này cao chừng hơn tám trăm trượng, phảng phất như một con rết
khổng lồ ngửa người duỗi ra răng nanh lên trên trời.
Có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quang-am-chi-ngoai-truyen-chu/4325647/chuong-1488.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.