Trong lòng Anh Vũ kêu rên, nhưng trong miệng không dám tiếp tục mắng
như trước nữa, chỉ mang theo tiếng khóc cầu khẩn.
"Sư bá, ta thật sự không được, không thể tiếp tục nữa, ngươi buông tha cho
ta đi mà."
Hứa Thanh liếc mắt nhìn Anh Vũ.
"Sư bá, ta ta... Ta truyền tống là dựa vào lông vũ trên người, ta vẫn còn
nhỏ, chưa có trưởng thành, ngươi xem, trên người ta cũng không còn mấy cọng
lông nữa rồi, những con chim khác trông thấy ta, đêu sẽ cười nhạo ta."
Anh Vũ khóc, điểm này nó không có nói láo, nó truyền tống đích xác là dựa
vào lông vũ, mà ngày trước nó cũng luôn rất là tự ngạo đối với một thân lông vũ
năm màu rực rỡ của mình.
Thỉnh thoảng gặp phải những con chim khác, nó đều đắc ý trong lòng, xem
thường những con kia là tạp mao quái dị.
Ở trong nhận thức của nó, nó chính là con chim xinh đẹp nhất ở trong thiên
địa này, không phải một trong.
Nhưng bây giờ... Nó cúi đầu liếc mắt nhìn thân thể trọc lóc của chính
mình, cảm giác bi phẫn tràn ngập tâm thần.
Hứa Thanh nghe vậy ngẩng đầu, cảm thụ một chút chấn động truy kích xa
xa, lại nhìn lướt qua thân thể Anh Vũ còn lại hơn mười cọng lông vểnh lên.
"Không phải còn có mấy cọng sao?”
Tay phải hắn tiếp tục bóp.
"Đồ khốn kiếp." Anh Vũ kêu thảm thiết, lần nữa truyền tống, mang theo
Hứa Thanh tan biến trong bão cát màu trắng, chỉ có một cọng lông vũ hạ xuống,
hóa thành bụi bặm, bị gió thổi tản ra.
Trong nháy mắt tiếp theo,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quang-am-chi-ngoai-truyen-chu/4325567/chuong-1408.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.