Linh Nhi nở nụ cười, xử lý cái ghế vỡ vụn trên mặt đất, sau đó lại nói một
câu.
"Đúng rồi, nhớ kỹ lấy thêm ba cái ghế trở về."
Lão tổ Kim Cương Tông trừng mắt nhìn, vội vàng vâng dạ.
"Ừm, ta nghĩ xem, ngươi bắt thêm mấy cái đầu của bọn chúng về là được,
đưa cho Hứa Thanh ca ca nghiên cứu."
Linh Nhi lại dặn dò một câu.
Hứa Thanh ở sau nhà ngẩng đầu, ánh mắt dịch chuyển khỏi trên người con
bò cạp tu vi Kim Đan bị giải phẩu một nửa trước mặt, nhìn qua phía ngoài, đáy
lòng nổi lên ấm áp đối với sự tri kỷ của Linh Nhi.
Dù sao hắn thật sự đã có chút ngán với nghiên cứu hung thú.
Giờ phút này con bò cạp lớn phía trước Hứa Thanh còn chưa có chết, trong
mắt lộ ra hoảng sợ cùng tuyệt vọng, trong nhận thức của nó, nhân tộc trước mắt
này vô cùng kinh khủng, nó là bị sống sờ sờ cắt tươi thân thể.
Mà chấn động ở trong đó đều bị ẩn nấp, người bên ngoài không phát hiện
được.
Nếu không cái tên tu sĩ Ngưng Khí đại viên mãn của Khô Lâu Minh nhất
định sẽ bị hù dọa, lập tức bại liệt, hối hận khi đi vào nơi đây.
"Là thời điểm nghiên cứu một chút nguyền rủa trong cơ thể những tu sĩ đó
rồi." Hứa Thanh thì thào trong lòng, giơ tay lên bóp chặt đầu con bò cạp, kết
thúc tánh mạng của nó.
Trong đêm, bầu trời lờ mờ càng lúc càng đen nhánh, một đạo ô quang mau
chóng bay ra từ trong tiệm thuốc, tốc độ kinh người, xuyên thẳng qua lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quang-am-chi-ngoai-truyen-chu/4325549/chuong-1390.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.