Tiểu cô nương bên đó cũng đồng dạng không nỡ rời bỏ Hứa Thanh, số lần
tới càng nhiều, cho đến ngày thứ ba trước khi đi, Hứa Thanh gọi lại tiểu cô
nương đang cáo từ chuẩn bị rời đi.
"Phán Nhạn, ngươi ngồi đối diện ta."
Hứa Thanh ôn hòa mở miệng, Phán Nhạn là tên của tiểu cô nương.
"Vâng, lão sư!"
Tiểu cô nương rất tín nhiệm đối với Hứa Thanh, trực tiếp liền ngồi ở trước
mặt Hứa Thanh.
Hứa Thanh giơ tay lên, đặt trên mi tâm tiểu cô nương.
"Không nên phản kháng."
Tiểu cô nương nghe vậy, dứt khoát nhắm nghiền hai mắt.
Hồi lâu sau, Hứa Thanh âm thầm lắc đầu, có chút tiếc nuối.
Hắn muốn thử một chút, nhìn xem mình có biện pháp nào hóa giải nguyền
rủa của Hồng Nguyệt trong cơ thể đối phương hay không, cũng muốn nghiên
cứu nguyên lý nguyền rủa này một chút.
Nhưng đáng tiếc, nguyền rủa đến từ huyết mạch, lấy năng lực hiện giờ của
Hứa Thanh thì không cách nào cởi bỏ được, hắn cần nghiên cứu cùng với thực
nghiệm càng nhiều hơn nữa mới có thể.
Nhưng mà thực nghiệm như vậy, nhất định ẩn chứa máu tanh, cần phải phân
giải đào móc từng tấc máu thịt để kiểm nghiệm, cũng cần lấy nhân tộc tới thử
nghiệm, Hứa Thanh không muốn đi làm như vậy.
"Phán Nhạn." Hứa Thanh nhẹ giọng mở miệng.
Tiểu cô nương vội vàng mở mắt ra.
"Mấy ngày nữa ta phải rời đi."
Tiểu cô nương trầm mặc, vành mắt có chút đỏ, cúi đầu không nói gì.
Từ sớm nàng đã biết sẽ có ngày hôm nay, trong lòng cũng chuẩn bị kỹ càng,
nhưng một khắc lời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quang-am-chi-ngoai-truyen-chu/4325461/chuong-1302.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.