Thời gian ngày lại ngày trôi qua, từ đó về sau, người thanh niên tên Thạch
Phán Quy kia nhiều lần đến, mỗi một lần đều mang theo thức ăn, rất là cung
kính.
Cũng rất nhiều lần muốn nói lại thôi, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được,
trong mắt lộ ra khát vọng, hỏi Hứa Thanh về việc của nhân tộc ở ngoại vực.
"Tiền bối, ta nghe lão Quốc chủ nói ngài đến từ ngoại vực? Mà... Nhân tộc
chúng ta.... Ở bên ngoài....Có bộ dạng như thế nào vậy?"
Thạch Phán Quy mang theo vẻ mặt căng thẳng, càng có nồng đậm chờ
mong hỏi Hứa Thanh.
Cả đời này của y, không cách nào rời khỏi Tế Nguyệt đại vực, từ một khắc
sinh ra đã được định trước số mệnh, nhưng lúc còn rất nhỏ, người bên cạnh đã
nói cho y biết sự huy hoàng của nhân tộc, nói cho y biết sự cường đại của nhân
tộc.
Chỉ là những gì mắt y nhìn thấy, đều là nhân tộc hèn mọn, là khẩu phần
lương thực của ngoại tộc.
Đủ loại đau khổ, đủ loại bi thương, đủ mọi loại việc, khiến cho đáy lòng của
y dao động, cũng có mờ mịt.
Thật ra có đáp án hay không, cũng không cách nào cải biến hiện trạng của y,
nhưng y vẫn muốn nghe thấy một cái đáp án.
Y muốn biết nhân tộc bên ngoài, có phải thật sự không như mấy lão nhân
hay nói với mình, sẽ tràn đầy huy hoàng và vô cùng tốt đẹp hay không.
Điều này cũng trở thành niềm kiêu ngạo cùng với nguồn lực lượng chống đỡ
nội tâm của gã.
Hứa Thanh nhìn qua thanh niên nhân tộc trước mắt này,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quang-am-chi-ngoai-truyen-chu/4325454/chuong-1295.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.