Hứa Thanh trầm mặc, nhìn Ngôn Ngôn, cũng nhìn thấy khí tức uể oải cùng
với tuyệt vọng trong mắt nàng, hình như thức hải trong người nàng đã thành tổ
ong, bị một cỗ tích úc nồng đậm bao phủ.
"Ngây thơ!" Hứa Thanh bỗng nhiên mở miệng.
Ngôn Ngôn ngẩng đầu, nhìn về phía Hứa Thanh.
Hứa Thanh mặt không cảm xúc, giơ tay phải lên trảo một cái, một đám
sương mù Yên Miểu Tộc lập tức bay tới, một khắc xuất hiện ở trong lòng bàn
tay Hứa Thanh, khí lạnh từ trên người Hứa Thanh tràn ra và hội tụ tới, trong
chốc lát, dưới tiếng ken két, một khối băng hình thành, đông cứng sương mù kia
ở bên trong.
Hứa Thanh phất tay, bên trong hình cụ của Ngôn Ngôn lập tức có từng đám
cây châm bay tới, dưới tu vi Hứa Thanh gia trì, xuyên thấu vào khối băng, đâm
vào trên thân sương mù Yên Miểu Tộc bị đóng băng không cách nào nhúc
nhích.
Bên trong khối băng lập tức truyền ra tiếng kêu thảm thiết, tiếp theo lại có
phi đao bay đến, từng cái cắm vào bên trong khối băng, cắt tới Yên Miểu Tộc bị
phong bế ở bên trong.
Bởi vì bị đóng băng, cho nên bộ phận bị cắt không cách nào hội tụ lại với
nhau, rất nhanh khối băng hóa thành hơn mười phần, bị Hứa Thanh thả xuống
trên mặt đất, bày ra hình chữ đại, giữa nhau có khoảng cách.
Cái loại cảm giác hành hạ có thể nhìn thấy gần ngay trước mắt nhưng không
cách nào đụng chạm, không thể khôi phục lại, không chỉ là thân thể, còn bao
hàm cả tâm thần đau khổ.
Tiếng kêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quang-am-chi-ngoai-truyen-chu/4325401/chuong-1242.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.