Hứa Thanh theo bản năng lui ra phía sau vài bước, Thiên Cẩu do đội trưởng
huyễn hóa ra phát ra một tiếng gào thét, toàn bộ miếu thờ rung chuyển rung
động lắc lư, lại nhanh chóng tiêu tán, cho đến khi thân ảnh đội trưởng lại hiển lộ
ra, y dùng một tay gỡ chiếc mặt nạ xuống.
Quá trình lấy xuống cũng không phải quá thuận lợi, có thể trông thấy vô số
tia màu đỏ nối giữa mặt nạ cùng với gương mặt đội trưởng.
Phải dùng khí lực nhất định, đội trưởng mới kéo được chiếc mặt nạ này ra
được.
Nhưng y cũng không khẩn trương chút nào, ngược lại thần sắc lộ ra vẻ kích
động cùng vui mừng.
"Sư tôn, Tiên Thuật này thật hoàn mỹ, kèm theo một cái không gian trữ vật,
đồ vật nuốt vào nếu không thể tiêu hóa, còn có thể giữ lại, vô cùng thích hợp
với ta!"
Hứa Thanh nghe vậy, sâu sắc chấp nhận nhẹ gật đầu.
Thất gia cũng cười.
"Hoàn toàn chính xác, rất thích hợp với ngươi."
Nói xong, Thất gia giơ tay phải lên trảo một cái về phía trên miếu thờ, lại có
một chiếc mặt nạ da người lập tức bị lão thu lấy.
Đây là một cái da mặt lão đầu, mang theo đau khổ và đầy nếp nhăn trên mặt,
khác biệt cùng Tiên Thuật Thiên Cẩu lúc trước, chiếc mặt nạ da người này nằm
ở trong tay cũng Thất gia không vùng vẫy hay tản ra chút ác niệm nào.
Nó im lặng, lờ mờ có một tiếng thở dài, vang vọng bốn phương.
Sau khi Thất gia cảm ứng một chút, khẽ lắc đầu.
"Lão Tứ, mặt nạ Thiên Cẩu của sư huynh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quang-am-chi-ngoai-truyen-chu/4325321/chuong-1162.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.