Thần sắc Hứa Thanh ngưng tụ, đội trưởng nghe vậy nắm lấy cơ hội, nịnh
nọt mở miệng.
"Sư tôn uy vũ, chúng ta cũng bởi vì có sư tôn lão nhân gia ngài, cho nên mới
dám mưu đồ nha."
"Cả ngày chỉ biết vuốt mông ngựa!" Thất gia vừa đi về phía trước, vừa nhàn
nhạt mở miệng.
Đội trưởng nghe nói như thế, không có chút cảm giác bị giáo huấn khiển
trách nào, ngược lại còn vô cùng đắc ý.
Mà giờ khắc này, theo Thất gia tiêu sái đi tới, gương mặt máu thịt kia cũng
càng vùng vẫy vặn vẹo thêm kịch liệt.
Cho đến một lát sau, lúc Thất gia đi tới trước mặt gương mặt máu thịt, một
đám sương mù xoắn tới, gương mặt to kia truyền ra một tiếng gào thét không
cam lòng, hóa thành tro bụi trước mắt ba người, lộ ra một tòa miếu thờ màu đỏ
bị vùi bên trong.
Tòa miếu thờ hiện ra một cỗ khí tức cổ xưa, cửa lớn đóng chặt, bên trong
hoàn toàn yên tĩnh.
Màu sắc bên trên ẩn chứa từng trận âm u, đồng thời còn chuyền tới một
luồng cảm giác nhẹ nhàng.
Giống như mảnh huyết sắc này không phải là máu tươi, mà là quỳnh tương
ngọc dịch.
Loại cảm giác mâu thuẫn này khơi gợi lên bản năng sinh mệnh, bụng Hứa
Thanh bỗng truyền ra âm thanh xì xào, dâng lên cảm giác đói khát, mà ánh mắt
đội trưởng cũng co lại, nước bọt chảy xuống.
"Các ngươi lui ra phía sau một chút." Thất gia chậm rãi mở miệng.
Hứa Thanh nhanh chóng rút lui, mắt thấy đội trưởng trong lúc ép buộc bản
năng lui lại có chút chậm, vì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quang-am-chi-ngoai-truyen-chu/4325319/chuong-1160.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.