Hứa Thanh cúi đầu, thở dài một tiếng trong lòng.
Hắn chẳng thể nghĩ tới, sư tôn thế mà lại đang ở ngay trước mắt mình.
Tiếng hừ lạnh ẩn chứa cảnh cáo vừa rồi khiến cho Hứa Thanh hiểu rõ, sư
tôn đây là đang muốn giáo huấn đại sư huynh.
Vì vậy hắn đồng cảm đưa mắt nhìn đội trưởng, có lòng nhắc nhở, nhưng
tiếng hừ lạnh của sư tôn khiến cho hắn biết, mình vẫn không nên nhắc nhở thì
tốt hơn.
Đội trưởng nghe lời Hứa Thanh nói, vẫn cứ hồ nghi lướt qua Ninh Viêm.
Trên mặt Ninh Viêm bày ra nụ cười thành khẩn.
"Đội trưởng, trước khi ta đến đã điều tra rất nhiều, huống hồ ngươi cũng biết
ta có huyết mạch đặc biệt, nên ta cũng mới mơ hồ phát hiện, chỗ đó khả năng có
thứ tốt."
Đội trưởng trừng mắt nhìn gã, sau đó lại nhìn về phía Hứa Thanh.
Hứa Thanh ho khan một tiếng, vừa muốn nhắc nhở một chút cho đội trưởng,
lại phát hiện Ninh Viêm đang cười nhạt nhìn mình.
Vì vậy lập tức nghiêm sắc mặt lại.
"Đại sư huynh, chúng ta đi nhanh đi, ta tin tưởng Ninh Viêm."
Đội trưởng tổng cảm thấy có điểm gì là lạ, vì vậy lại giơ tay sờ lên đầu Ninh
Viêm.
"Tiểu Ninh Ninh, ngươi....."
"Đại sư huynh!"
Mắt thấy đại sư huynh vẫn còn tìm đường chết, đáy lòng Hứa Thanh run
lên, nhanh chóng cắt ngang.
"Đại sư huynh, thật ra Ninh Viêm rất đáng thương, ngươi không nên cứ ôm
gã hoài, thả gã ra đi. Ta biết rõ ngươi sở dĩ như vậy, là bởi vì Ninh Viêm đã từng
nói rất nhiều lời nói bậy về sư tôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quang-am-chi-ngoai-truyen-chu/4325316/chuong-1157.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.