Đội trưởng tiếp nhận, từ từ nhắm hai mắt, một hơi nuốt vào, sắc mặt rất
nhanh biến thành xanh đen, mắt thấy Hứa Thanh vẫn đang ăn, đáy lòng của y
rên rỉ, cũng tiếp tục ăn.
Cứ như vậy, thời gian trôi qua, một lúc lâu sau lúc sắc trời bên ngoài đã
hoàn toàn sáng rõ, ngọc giản truyền âm của Hứa Thanh đột nhiên chấn động,
Hứa Thanh vội vàng cầm lấy, giọng nói trầm thấp của Thất gia truyền ra.
"Các ngươi ở đâu?!"
Nghe giọng nói của Thất gia, đội trưởng nhanh chóng đưa toàn bộ độc dược
trong tay nuốt vào, sau đó bày ra bộ dạng hấp hối, nằm ở nơi đó cố gắng khiến
toàn thân run rẩy.
Hứa Thanh liếc mắt nhìn đội trưởng, thông báo cho sư tôn biết vị trí Kiếm
Các của mình, cũng giơ tay lên mở cửa Kiếm Các ra.
Không lâu sau, thân ảnh Thất gia im hơi lặng tiếng xuất hiện ở ngoài cửa
Kiếm Các, tựa như có một cây bút không nhìn thấy, trực tiếp vẽ ra vậy.
Lão mặt không cảm xúc bước vào Kiếm Các, Hứa Thanh muốn đứng lên
nhưng nhịn không được phun ra một ngụm máu độc, cúi đầu xuống, nhẹ giọng
mở miệng.
"Sư tôn..."
"Giả bộ rất giống, biết lừa gạt sư tôn rồi đúng không? Nhìn độc của ngươi,
đã ăn vài ngày rồi chứ gì, ừm, thái độ coi như còn tốt." Thất gia quét mắt liếc
qua Hứa Thanh, thần sắc hơi trì hoãn.
Đội trưởng nhìn thấy một màn này, nằm ở nơi đó cũng cố gắng vùng vẫy,
bày ra bộ dạng muốn đứng lên, cũng phun ra một ngụm máu độc.
Thất gia cười lạnh, đi qua bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quang-am-chi-ngoai-truyen-chu/4325309/chuong-1150.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.