Lão tổ Kim Cương Tông sững sờ, Ảnh Tử cũng là lộ ra vô số ánh mắt.
"Những lời này, có khi nào…Là đang giải thích với một tồn tại mà ta không
chú ý tới không...." Hứa Thanh bình tĩnh mở miệng.
"Huống hồ từ đầu đến cuối, lão tổ Đan Thanh này đều xưng hô với ta bốn
chữ là trấn thủ đại nhân, duy chỉ có câu giải thích này, lại xưng hô hai chữ, là
đại nhân."
"Một điểm rõ ràng như vậy, nhưng quỷ dị là hết lần này tới lần khác ta lại
không để ý đến." Trong mắt Hứa Thanh lộ ra cảm xúc lạnh như băng.
"Như vậy, nhà tù 132 khu Đinh, đến cùng có mấy phạm nhân?"
Hứa Thanh nheo mắt lại, nhớ lại trong đầu.
"Kẻ thứ nhất là Vân Thú."
"Thứ hai là nữ tử nhân tộc."
"Thứ ba là Thạch Ma."
"Thứ mười ba..." Giọng nói của Hứa Thanh dừng lại, vào thời khắc này,
toàn thân hắn dâng lên một cỗ khí tức băng hàn.
"Thứ tư, là ai?" Hứa Thanh thì thào, con ngươi bắt đầu co rút lại.
Lão tổ Kim Cương Tông một bên vừa muốn mở miệng, thế nhưng lại sửng
sốt, lão cũng không nhớ nổi, sau đó cả người cũng run rẩy, trong mắt lộ ra
hoảng sợ.
Ảnh Tử bên đó cũng lộ ra cảm xúc mờ mịt.
"Thứ năm là ai? Hoặc là nói, bắt đầu từ người thứ tư, cho đến người thứ 12,
là ai? Tại sao ta lại không nhớ được." Hứa Thanh nhẹ giọng mở miệng, lấy ra
ngọc giản ghi chép phạm nhân ở trên người, xem xét xong, hắn đếm kiểu gì
cũng đều là mười bốn người.
Nhưng hết lần này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quang-am-chi-ngoai-truyen-chu/4325063/chuong-904.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.