"Đệ đệ, đừng khóc."
Thanh niên mặc áo đen nhìn Hứa Thanh khóc, giơ tay lên vuốt vuốt đầu
Hứa Thanh, nhẹ giọng mở miệng.
"Thế nào mà vẫn không khác gì lúc còn bé vậy, vẫn thích khóc nhè."
Thân thể Hứa Thanh run rẩy, nhìn lên gương mặt vốn rất quen thuộc trước
mắt, nhưng hôm nay hắn lại cảm thấy gương mặt này cực kỳ lạ lẫm.
Người trước mắt là ca ca của hắn, cũng là người đã đứng phía trước bảo vệ
hắn vô số lần ở trong trí nhớ của hắn, một người ca ca giống như một ngọn núi,
mỗi một lần hắn thút thít nỉ non là ca ca đều vuốt đầu của hắn giống như bây
giờ, cũng sẽ nói những lời ôn hòa như lúc này.
Đây chính là hình ảnh tốt đẹp cuối cùng ở trong trí nhớ của Hứa Thanh,
cũng là chỗ yếu ớt và quý trọng được giấu sâu nhất dưới bề ngoài kiên cường
của hắn, là bức tường giúp hắn chịu đựng qua những cơn rét lạnh.
Giờ phút này bức tường đã sụp xuống.
Thanh niên mặc áo đen nhìn vào đôi mắt của Hứa Thanh, giọng nói nhu
hòa.
"Đệ đệ, kiếp trước ta có rất nhiều huynh muội, nhưng lại không hề cảm nhận
được ôn hòa của thế gian, nếu có cũng đều là sự lạnh lùng và mưu tính, vô luận
là phụ hoàng hay là những huynh đệ tỷ muội kia của ta, tất cả đều là như thế."
“Cho nên ở kiếp này ta rất hoài niệm, vô luận là phụ mẫu, hay là... Ngươi,
người đệ đệ luôn thích khóc nhè của ta." Thanh niên mặc áo đen nhìn qua Hứa
Thanh, mở miệng nhẹ nhàng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quang-am-chi-ngoai-truyen-chu/4324862/chuong-703.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.