Tuy trên đại lục Vọng Cổ đang phát sinh một việc lớn động trời, nhưng lúc
này Hứa Thanh vừa vào phế tích và hoàn toàn không biết gì cả.
Nhưng hắn mơ hồ cảm giác bầu trời sau giờ ngọ hình như nhiều hơn một
chút màu đỏ nhàn nhạt.
Trừ cái này ra, không có gì dị thường nữa.
Vả lại tuy nhiều thêm một chút màu đỏ rất nhẹ, cũng rất khó khiến cho
người ta có thể liên tưởng tới cái gì.
Cho nên hắn chỉ ngẩng đầu quét mắt nhìn qua liền thu hồi ánh mắt, tiếp tục
xem xét từng bức tường đổ bên trong phế tích.
Tòa phế tích này khác với những tòa thành phế tích mà Hứa Thanh từng đi
tới, phong cách khá khác biệt, kết cấu nóc nhà nơi đây lấy hình giếng là chủ
yếu, lớn nhỏ cao thấp thoạt nhìn tất cả đều rất là chỉnh tề, đồng thời hình như
cũng ẩn chứa một loại quy tắc nào đó.
Đồng thời toàn bộ tòa thành trì mặc dù đã trải qua năm tháng hao mòn,
nhưng vẫn có thể nhìn thấy sự xa hoa và tinh xảo của nó như cũ.
Mỗi một viên gạch trên mặt đất đều có hoa văn, mỗi một căn nhà đều mang
theo linh vận, mỗi một con phố đều được trải bằng bạch ngọc, mỗi một cây cầu
đều được thiếp vàng khảm bạc.
Chẳng qua hiện nay những vật xa hoa này đã bị dị chất ăn mòn, mất đi ánh
sáng và phong hoá nghiêm trọng giá trị của chúng, duy chỉ có khi ánh mắt của
hậu nhân quét tới, mới có khả năng tưởng tượng ra được sự huy hoàng giầu có
trước kia của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quang-am-chi-ngoai-truyen-chu/4324727/chuong-568.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.