Nghe xong lời đội trưởng nói, đôi mắt Hứa Thanh lập tức nheo lại.
Hắn nhìn qua pho tượng bên trong miếu thờ, cho đến bây giờ hắn mới biết
được hóa ra tòa miếu này còn có lai lịch như vậy.
Nhớ lại một đao lúc trước, Hứa Thanh lại có thêm cảm ngộ.
Đội trưởng cũng đang cảm thán trong lòng, y cũng biết loại việc chứa đựng
tạo hóa này, không phải gặm một cái đơn giản liền có thể đạt được, chẳng
những cần có ngộ tính mà còn cần có cả cơ duyên, quan trọng nhất là pho tượng
kia đã không còn thần vận, mà y cũng không thể chém giết Hứa Thanh để đổi
lấy cơ hội cảm ngộ được...Hơn nữa đội trưởng cảm thấy, chính mình cũng
chưa chắc có thể đánh thắng được tiểu tử này, còn không biết tiểu tử này ẩn giấu
sâu bao nhiêu nữa cơ.
Cho nên mặc dù đội trưởng cực kỳ hứng thú đối với một đao Thái Thương
này, nhưng cũng không có cách nào cả.
Trong tia nắng ban mai, Hứa Thanh không tiếp tục đi vào sâu thêm trong
cấm khu, cho dù với tu vi bây giờ thì hắn vẫn có thể cảm nhận được thần niệm
ác ý khóa chặt đến từ chỗ sâu trong cấm khu.
Cho nên sau khi Hứa Thanh nhìn thêm vài lần liền quyết đoán lựa chọn rời
khỏi.
"Nơi có Thái Thương đạo, thông thường đều phong ấn một chút quỷ dị đại
hung, Hứa Thanh, nhà của ngươi lại ở gần cấm khu như vậy, quả thật không
đơn giản nha."
Đội trưởng cũng cảm nhận được một đạo thần niệm khóa chặt đến từ chỗ
sâu trong cấm khu, quay đầu thâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quang-am-chi-ngoai-truyen-chu/4324665/chuong-506.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.