"Không thể nào, sao tiểu tử kia còn có thể nhớ tới lão sư được, ta không
tin."
Theo giọng nói truyền đến, ở trong màn đêm thì thân ảnh của Đình Ngọc
cũng nhanh chóng chạy tới gần, cho đến khi tới trước mộ phần của Bách đại sư,
nàng nhìn bốn phía vô cùng vắng vẻ thì trầm mặc.
"Ta đã nói mà, hắn không thể nào tới được." Trần Phi Nguyên ngoài miệng
nói như vậy, nhưng ánh mắt của gã lại nhanh chóng quan sát bốn phía.
"Hắn đã đến." Đình Ngọc nhìn qua phần mộ của Bách đại sư, khẽ nói.
Trần Phi Nguyên sững sờ, lập tức hắn cúi đầu nhìn trước mộ phần, một mùi
rượu nhàn nhạt như ẩn như hiện bốc lên, hiển nhiên sau khi bọn họ rời đi thì đã
có người từng tới nơi này tế bái.
"Nói không chừng không phải hắn, nói không chừng là người khác, mà cho
dù thật sự là hắn thì lại như thế nào chứ..." Trần Phi Nguyên trầm mặc, sau đó
thở dài nói.
Đình Ngọc cắn môi dưới, muốn nói lại thôi.
"Bây giờ hắn đang rất phong quang ở trong Thất Huyết Đồng, hình như còn
được đưa vào tự liệt, nhưng chỉ cần một ngày chưa bái Thất gia làm sư, thì cuối
cùng vẫn chỉ là lục bình không rễ... Việc của lão sư, kể cả là hắn có tới mà nói
cũng rất khó xử lý được, chúng ta đừng tưởng tượng nữa, có lẽ ngươi nhìn lầm
rồi, tên bạch nhãn lang đó chưa từng tới đây."
"Thù này, chúng ta sẽ tự báo!"
Trần Phi Nguyên mở miệng nói nhỏ và kéo Đình Ngọc với vẻ mặt đắng
chát, có chút thất hồn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quang-am-chi-ngoai-truyen-chu/4324632/chuong-473.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.