Sau khi lương thực được đưa đến, La Ư quả nhiên thả người trở về, nhìn Tam đệ mê man trong thảm, Lâu Minh Tuyết cực kỳ đau lòng, y không dám nhìn cảnh tượng trong thảm nhưng lại lo lắng đệ đệ bị tương, cho lui những thị vệ hầu cận, vẫn là mở thảm ra.
Khi thấy thân thể thê thảm trần truồng, Lâu Minh Tuyết cắn môi.
Bụng hơi gồ lên cùng vết tích ám muội đầy người cũng nói rõ Lâu Minh Âm từng gặp chuyện gì.
Y không dám tưởng tượng quá trình sẽ thảm thiết như thế nào, thậm chí cũng không biết Lâu Minh Âm sau khi tỉnh lại sẽ làm sao nhìn y, nhẹ nhàng lau chùi cho đệ đệ, Lâu Minh Tuyết đột nhiên cảm thấy đại khái thời gian hạnh phúc nhất chính là lúc nhỏ, ở bên sư phụ không có khổ não cùng tình cừu vây quanh.
Lâu Minh Âm lúc tỉnh lại ánh mắt còn chút mơ hồ, khi thấy y hết thảy liền rõ ràng: “Sư huynh.”
Lâu Minh Tuyết đỡ hắn ngồi dậy: “Ta nấu cháo, uống một chút.”
Lâu Minh Âm lắc đầu: “Sư huynh, ngươi tại sao lại ở đây?”
“Ta là quân y trong này, Minh Âm, ngươi làm sao sẽ?” Lâu Minh Tuyết muốn hỏi lại không biết mở miệng như thế nào.
Nhìn đệ đệ có chút không tự nhiên, y bưng bát lên: “Húp cháo đi.”
Lâu Minh Âm khước từ một chút: “Sư huynh, xin lỗi, vì ta làm ngươi khó xử.”
“Chỉ là mấy xe lương thảo, hắn sẽ không keo kiệt với chúng ta.”
Lâu Minh Âm nghe vậy liền tối sầm: “Sư huynh, ta, không phải không tình nguyện, sư phụ đã nói Man tộc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-y-kho-lam-quan-y-nan-vi/1354701/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.