Đêm khuya, một tiếng kêu sắc bén làm Lâu Minh Tuyết đang ngủ say giật mình tỉnh giấc, tiếng kèn lệnh bên ngoài truyền tới biểu thị có đại chiến đột kích.
Y đứng dậy đi ra ngoài, nhìn đội ngũ theo thứ tự tạo thành đội phòng thủ cùng tiến công, theo bản năng tìm bóng dáng Tạ Ngự Khi. Đi được nửa đường lại bị Hữu phó tướng nhìn thấy kéo tay lại: “Đại phu, Hầu gia muốn đại phu ở lại trong lều.”
“Thời điểm như thế này ngươi vẫn là quan tâm Tả phó tướng đi.” Không để ý đến đến nét kinh ngạc trên mặt Hữu phó tướng, y nhìn thấy Tạ Ngự Khi ở phía trước liền chạy tới.
Nhìn thấy người xuất hiện bên cạnh, tâm lý hắn ấm lên một chút nhưng ngoài miệng lại nói: “Ngươi sao lại đi ra, nơi này…”
“Ngươi câm miệng, chuyện của ta không cần ngươi quan tâm.” Lâu Minh Tuyết lườm hắn một cái, làm cho hắn bao nhiêu lời muốn nói liền nuốt xuống.
“Vậy ngươi cẩn thận một ít, Man tộc này một khi phát điên rất khó đối phó.” Tạ Ngự Khi trong lòng vẫn còn sợ hãi dặn dò.
Man tộc sinh sống ở hoang vắng mờ mịt gần gũi cùng thú hoang, thậm chí còn có một ít hành động cùng trạng thái của thú, mùa đông đồ ăn thiếu thốn sẽ xâm lấn.
Không biết có còn xa lắm không nhưng lại có thể nghe rõ tiếng kêu gào truyền tới, Lâu Minh Tuyết nhíu mày, y từng nghe sư phụ nói qua Man tộc sẽ có chút giống thú hoang, là vì bọn hắn có một phần người kết hôn cùng thú hoang, lâu dần trong huyết mạch tự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-y-kho-lam-quan-y-nan-vi/1354700/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.