Lần này thì tới lượt Trần Tĩnh Kỳ phải ngạc nhiên. Hắn không ngờ Thục Phi lại muốn mời hắn đến Thanh Nguyệt Cung của nàng, cùng nàng đón Tết Nguyên Tiêu.
Hắn thoáng do dự, đáp:
- Nương nương, Tết Nguyên Tiêu... Tĩnh Kỳ e là sẽ bận.
Trần Tĩnh Kỳ hắn phải từ chối. Tuy nói chỗ này là lãnh cung, chẳng ai thèm để ý, nhưng tai vách mạch rừng, tốt nhất vẫn là nên cẩn trọng. Hắn và Thục Phi thân cận quá, như vậy không phải điều hay. Một năm qua, hắn đối với nàng vẫn luôn giữ khoảng cách. Đừng nói ăn chung một bữa cơm, ngay đến thời gian mỗi lần trò chuyện cũng rất là ít ỏi.
Trong đôi mắt Thục Phi thoáng qua vài tia thất vọng. Song nàng vẫn cười:
- Nếu ngươi bận thì thôi vậy.
Dứt câu Thục Phi quay gót hướng Thanh Nguyệt Cung đi vào. Hình bóng có chút cô đơn, tiều tụy...
Trần Tĩnh Kỳ thôi không nhìn nữa. Hắn nhẹ lắc đầu, tiếp tục bước đi.
...
Sau khi về đến Cảnh Nhân Cung, một thái giám độ tuổi trung niên liền chạy ra đón Trần Tĩnh Kỳ.
- Tiểu chủ nhân!
- Tiểu chủ nhân của ta, ngài chạy đi đâu vậy? Trời đang có tuyết mà sao ngài lại không mặc thêm áo vào chứ!
Thái độ quan tâm, lo lắng này là của Tạ Đình, một trong hai người hầu cận duy nhất của Trần Tĩnh Kỳ. Người khác sao không rõ chứ Kim Toả và Tạ Đình này, bọn họ vẫn rất mực trung thành với hắn, bất chấp hắn hiện giờ chỉ là một phế hoàng tử.
Trần Tĩnh Kỳ mỉm cười:
- Ta chỉ đi dạo một chút,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-vuong-ngu-nu/735767/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.