Đồng bệnh tương liên sao?
Thục Phi nhẹ gật đầu đáp lại. Rồi nàng hỏi:
- Tĩnh Kỳ, ngươi tới tìm ta sao?
Cũng không phải tự dưng mà Thục Phi lại có ý nghĩ như vậy. Hỏi thế là vì trước nay, thỉnh thoảng Trần Tĩnh Kỳ cũng chủ động đến tìm nàng, để thăm hỏi, đôi lúc là để giúp đỡ.
Dù sao ở đây là lãnh cung, thái giám, cung nữ đâu có được bao nhiêu người. Những lúc phòng ốc hư hỏng, tiện nghi thiếu hụt, Thục Phi nàng biết trông cậy ở ai? Hôm nay đã không phải hôm qua, tình thế đã khác, lời của Thục Phi nàng lại có mấy người nguyện nghe?
Đừng nói hoàng thân quốc thích, văn võ đại thần, ngay cả đám thái giám, cung nữ, bọn họ còn dám hiếp đáp nàng nữa là.
- Nương nương, Tĩnh Kỳ chỉ là muốn đi dạo một chút, trong lúc lơ đãng chẳng ngờ lại lạc bước tới Thanh Nguyệt Cung này.
Trần Tĩnh Kỳ thành thật đáp. Đáp xong thì hắn hỏi:
- Nương nương, Tuyết Thi và Tuyết Nhạn đâu? Tại sao bọn họ lại để người đi ra ngoài một mình như vầy?
- Tĩnh Kỳ, ngươi chớ trách lầm bọn họ. Thực ra...
Thục Phi nói, trong thanh âm ẩn ẩn chút u sầu.
- Tuyết Thi, Tuyết Nhạn, hai người bọn họ đã được Chung tổng quản điều đi làm việc khác rồi. Chắc có lẽ đến sẩm tối mới trở về.
Trần Tĩnh Kỳ nhíu mày. Chung tổng quản kia đúng thật đã chẳng còn nể nang Thục Phi chút gì. Tuyết Thi, Tuyết Nhạn vốn dĩ là nô tì thân cận và trung thành nhất của Thục Phi. Lúc nàng sa cơ, cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-vuong-ngu-nu/735766/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.