Kinh thành đã xảy ra chuyện gì, không ai nắm được rõ ràng, phu phu hai người cũng để lại không ít nhân thủ trong kinh, hiện giờ còn chưa thấy có tin tức truyền đến, sốt ruột cũng vô dụng.
“Có lẽ Hoàng hậu đã tính toán tốt rồi, điện hạ cũng đừng quá lo lắng.” Kỷ Châm an ủi Tiêu Thừa Quân.
Tiêu Thừa Quân vuốt cằm, sắc trời đã tối, mọi người đuổi một ngày đường đều mệt mỏi, cũng không nhiều lời nữa, nhanh chóng giải tán, chia nhau về khách phòng nghỉ tạm.
Nhà mẹ của Thục phi họ Mộc, tổ tiên có xuất thân là thợ mộc, và cho đến nay người trong nhà vẫn làm nghề điêu khắc gỗ, bởi thế, người ta có thể dễ dàng nhìn thấy đủ loại tượng gỗ điêu khắc độc đáo hay quý hiếm được trưng bày khắp nơi trong phủ thứ sử Việt Châu.
Quản gia theo lễ mà dọn dẹp xong bốn gian phòng nghỉ, Lâu Cảnh chẳng buồn liếc nhìn gian phòng dành cho mình cái nào, trực tiếp đi thẳng vào phòng ngủ của Tiêu Thừa Quân.
“Ta nhớ ngươi quá đi... “ Lâu Cảnh vào phòng, nhanh nhẹn đóng cửa lại, tựa như người không có xương, bám dính trên lưng Tiêu Thừa quân như thuốc dán.
“Chúng ta mới không gặp có một ngày thôi.” Tiêu Thừa Quân bật cười, tha miếng thuốc dán lớn trên lưng đi về phía trước.
“Suốt một ngày đấy.” Khi cả hai đến bên giường, Lâu Cảnh lặng lẽ nhấc chân chặn ngang khiến Tiêu Thừa Quân bị vấp, cả hai liền ngã nhào xuống giường mềm mại. Lâu Cảnh thuận thế đè lên người y, hướng lên trên đi đi, cắn cắn vành tai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-vi-ha/1400906/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.