“Hai người ở lại đây tìm kiếm bọn họ, những người còn lại, ngày mai tiếp tục gấp rút lên đường.” Tiêu Thừa Quân cũng không hỏi ý kiến Lâu Cảnh, trực tiếp ra lệnh.
Vân Cửu mừng rỡ ngẩng đầu lên, “Tạ điện hạ khoan dung, nhưng...” Là một thị vệ, đáng lẽ phải tự mình đuổi kịp mới đúng, làm gì có đạo lý để người khác ở lại tìm kiếm thế này đâu.
Lâu Cảnh phất tay, “Chiếu theo ý tứ của điện hạ mà làm đi.” Đêm qua thật quá hung hiểm, hắn và Tiêu Thừa Quân được nối liền với nhau bằng đai lưng, trợ giúp lẫn nhau mà còn suýt chết, bất quá hắn cũng cảm thấy U Vân vệ sẽ không đến mức như thế, đây là bảo bối mà gia gia lưu lại cho hắn, hắn tuyệt nhiên không muốn họ bị tổn hại chút nào.
Vân Cửu khó nén được vui sướng mà khom người cáo lui, đi ra ngoài thương lượng chuyện cử ai lưu lại với Vân Nhất.
“Việc này, không phải do bọn thích khách trong kinh gây nên.” Tiêu Thừa Quân chuyển sang vết thương trên vai Lâu Cảnh, nơi đó có một mảng bầm tím lớn, sắc xanh tím đang có xu hướng chuyển thành màu đen, nhìn đau lòng vô cùng, động tác trên tay cũng nhẹ đi không ít.
Lâu Cảnh ôm thắt lưng phu quân nhà mình, lim dim mắt hưởng thụ, đối với hắn mà nói thì loại vết thương này cũng không tính là gì, nhưng đây là cơ hội hiếm có, nên tranh thủ ăn càng nhiều đậu hũ càng tốt, “Nhóm An Thuận đi theo đường nào thế?”
Theo lý thuyết, Tiêu Thừa Quân dùng một chiêu kim thiền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-vi-ha/1400882/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.