Nguyệt hắc phong cao, đêm nay mây đen dày đặc phủ khắp bầu trời, vầng trăng cuối tháng vốn không được gọi là sáng cũng đã bị che kín, bóng tối lan tràn trên toàn bộ mặt sông, có thể nói là đưa tay ra cũng không thấy được năm ngón. Con thuyền đơn sơ, chỉ có đầu thuyền là được treo một chiếc đèn lồng, dập dềnh, phiêu bạc giữa bát ngát sóng gió đêm đen.
Tiêu Thừa Quân chậm rãi xiết chặt bàn tay của Lâu Cảnh, trên khúc sông cong như mỏ chim hạc này, nước chảy rất xiết, thân thuyền không ngừng lay động, làm cho người ta không nén được mà sinh ra vài phần sợ hãi.
Chiếc thuyền nhỏ hẹp, còn lại mười bốn U Vân vệ, mười người lên một con thuyền, bốn người cùng hai chủ nhân ngồi ở bên đây, lúc này có hai người canh giữ ở đuôi thuyền, hai người ngồi xổm ở đầu thuyền, tất cả đều yên lặng không nói gì, chỉ có tiếng người cầm lái chống thuyền ồn ào.
“Phía trước là chỗ có đá ngầm, làm phiền hai vị tiểu ca giúp ta chèo thuyền một lát, ta đi cầm lái.” Người cầm lái đem hai mái chèo ở đuôi thuyền giao cho Vân Ngũ và Vân Tứ, còn mình thì chạy đến đầu thuyền, lấy ra một thanh trúc dài dò đường, “Đây là nơi có nhiều đá ngầm nhất.”
Trên sông rét lạnh, người cầm lái khoác một bộ áo tơi bằng cỏ tranh, cũng có thể chắn chút hơi nước và gió tạt. Thấy hắn chỉ cúi đầu mà không nói gì suốt dọc đường đi, đột nhiên lại nói nhiều như vậy, Vân Thất và Vân Bát đứng trước mui
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-vi-ha/1400881/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.