Lâu Cảnh chỉ cảm thấy khí huyết ông một phát vọt lên tận đỉnh đầu, nhảy từ trên ngựa xuống, như tên rời cung mà lao vào trong.
Mắt cũng không chớp, Tiêu Thừa Quân chỉ thoáng dịch về phía sau nửa bước, Vân Thập Nhị đã chắn ở phía trước, nhưng còn chưa kịp ra tay, mọi người liền cảm thấy hoa mắt, tên mặt thẹo đã bị đá bay ra ngoài, nặng nề đụng đánh rầm vào bức tượng thần tạc bằng đá.
Thân thể to lớn đập mạnh vào tượng thần rồi trượt xuống đất, hắn ta còn chưa kịp dãy dụa, cơ thể liền bị một cái cẩm giày hung hăng giẫm đến khó thở.
Tên mặt thẹo bị văng không nhẹ, nhưng thân thể hắn vốn rắn chắc, hoàn hồn lại liền bắt đầu lớn tiếng kêu la, còn chưa kịp nói xong, người đang giẫm hắn đã rút bội đao bên hông ra, chỉ nghe phập một tiếng, bàn tay hắn đã bị đóng đinh trên nền đá, “Tên vương bát nào tới... A -- “
Tiếng gào thảm thiết vang lên khiến nhóm nạn dân kia sợ mất mật, vội vàng đạp tung cửa sổ rách nát của miếu thờ để phi ra ngoài, chỉ chớp mắt đã không thấy bóng dáng.
Lâu Cảnh lạnh mắt nhìn xuống tên mặt thẹo dưới chân, giống như một con rùa rút đầu nằm im không động đậy, thanh âm phảng phất như kết băng, “Một tên cũng không lưu!”
“Rõ!” U Vân vệ trong miếu đồng thanh đáp.
“Trạc Ngọc?” Tiêu Thừa Quân thấy rõ người mặc trang phục đen kia, ngẩn người một lát rồi nhịn không được mà lộ ra ý cười, tâm trạng nặng nề nhiều ngày nay chợt hóa thành hư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-vi-ha/1400878/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.