Phản ứng đầu tiên trong đầu Lộc Lộc là “Lúc nào tôi cũng rảnh”, “Hai mươi tư giờ đều rảnh”, “Trò chuyện về kịch bản hết đêm cũng được,”… Trên thực tế, cô đang cầm chiếc điện thoại vỡ màn hình, vô cùng thành kính gõ từng chữ một, trả lời đầy kinh hãi:
[U U: Gần đây cơ thể không khỏe, trong thời gian ngắn chưa thể ra ngoài được.]
Nếu như để thầy Cố biết con gái của giáo sư An, đại fan nhóm Họa Sĩ, tên gì mà Lộc Lộc, Lộc U U, lại chính là King Kong Barbie đầu óc biến thái chuyên viết kịch bản giết người kinh dị, sao cô dám ngẩng đầu trước mặt thầy Cố được nữa!
Khúc Tang Đồng rất là bất ngờ, cô nghĩ bằng cái trình độ u mê Cố Đạo của U U, hôm nay dù phải đổ máu U U vẫn sẽ đi. Nhưng cô không có tính thích tọc mạch chuyện người khác, chỉ nói nên đưa phương thức liên hệ, vẫn cần trò chuyện về việc lý giải vai diễn.
Lộc Lộc nhanh chóng gửi mã QQ của mình qua, vô cùng chân thành: Chị Tang Đồng! QQ được chứ ạ? Xin chị á!
Khúc Tang Đồng mang số QQ của Lộc Lộc tìm đến Cố Thanh, bày tỏ biên kịch không tiện nói chuyện trực tiếp, để tránh Cố Đạo hiểu lầm, cô còn giải thích thêm một câu: Biên kịch thích thầy Cố lắm. Ngay từ ban đầu hỏi cô ấy có yêu cầu gì về vai diễn không, người đầu tiên cô ấy nói chính là thầy Cố.
Cố Thanh tìm QQ của biên kịch, tên là Hựu Hựu, avatar là hình đầu con nai. Lộc Hựu Hựu? Không hiểu vì sao Cố Thanh lại nghĩ đến cô bé Thumbelina trong tòa tháp ngà Lộc U U kia. Nhưng suy nghĩ này chỉ thoáng qua trong giây lát — Cô bé kia còn nhỏ tuổi, có vẻ ngoan ngoãn, sao có thể là biên kịch Mê Lộc [1] của <Quỷ đèn> được. Cốt truyện của <Quỷ đèn> quá kỳ quái, phức tạp lại còn âm u, Lộc U U tựa như đóa hoa hướng dương hướng về ánh mặt trời, vừa rụt rè vừa đáng yêu… còn ngốc nữa.
[1] Mê Lộc có nghĩa là con nai.
Đối phương đã đồng ý lời mời kết bạn của anh, Cố Thanh nghĩ một chút rồi lịch sự gửi một tin nhắn qua: Làm phiền cô [2] rồi, xin chào, tôi là Cố Thanh.
[2] “Cô” ở đây có nghĩa là cô giáo, lão sư, là cách nói tôn trọng. Cả đoạn trò chuyện dưới đây thầy Cố đều gọi chị Lộc bằng danh xưng này.
Ngữ điệu rất là tôn kính, tôn kính đến nỗi da đầu Lộc Lộc run hết cả lên, đầu óc trống rỗng. Lộc – rụt rè đáng yêu ngốc nghếch – Lộc bị một câu “cô” của Cố Thanh khiến cho hồn bay lên tận trời cao, vội vàng gõ chữ: Thầy thầy thầy người mới là thầy ạ! Chào thầy!
Cùng lúc đó Cố Thanh nhanh chóng đáp lại: Tôi đã đọc sách của cô rồi.
[Cố Thanh: Rất thích tác phẩm <Tôi mộng>, <Thành trì màu đen> cô viết, thích nhất là <Quỷ tắt đèn>. Lúc nhìn thấy kịch bản của <Quỷ đèn>, tôi lập tức nhận ra đây chính là tác phẩm cải biên từ <Quỷ tắt đèn>. Tôi vô cùng vinh hạnh khi được thể hiện nhân vật trong tác phẩm mình thích nhất.]
Trong lòng Lộc Lộc vô cùng ngạc nhiên trước sự tôn kính của Cố Thanh, xem đi người cô yêu kính nghiệp biết bao! Nhận một kịch bản cũng phải đọc hết toàn bộ sách của tác giả này! Lộc Lộc cố nén nội tâm kích động, khách khí nhắn lại: Nhân vật trong sách của em có thể được thầy diễn, đối với em cũng chính là vinh hạnh.
Đôi bên tiến hành trò chuyện thân mật tâng bốc lẫn nhau, trong lúc ấy Cố Thanh còn tiện tay nhấn vào tường nhà Mê Lộc xem thử, sau khi lướt một hồi, Cố Thanh nhíu mày, hình thức trao đổi tâng bốc đột nhiên thay đổi —
[Cố Thanh: Hỏi thế này có hơi đường đột, nhưng tôi vẫn muốn hỏi một chút, có thể ký tên cho tôi được không?]
[Cố Thanh: Tôi là fan của cô, tôi rất là thích cô.]
Lộc Lộc ngồi trước màn hình máy tính, nhìn mấy chữ Cố Thanh gửi tới mà ngây cả người, lần đầu tiên cô nảy sinh một nỗi hoài nghi cực lớn với cuộc đời, cảm thấy tất cả những gì diễn ra trước mắt chỉ là ảo giác, hoàn toàn nghi ngờ chín năm giáo dục bắt buộc, ba năm trung học, bốn năm đại học của bản thân — cái chữ “Thích” này có nghĩa là “XI HUAN” (pinyin của “Thích”) đúng không?
[Cố Thanh: Còn ở đó không, đại đại [3]?]
[3] Đại đại: Cách gọi tác giả lớn, có tiếng tăm, hoặc cách fan gọi tác giả mình yêu thích.
Hình như Cố Thanh bắt đầu thực hiện chức trách của một fan truyện chân chính, sau cách xưng hô “cô” kia, Cố Thanh bắt đầu đổi giọng gọi Lộc Lộc là “đại đại”.
Lộc Lộc như vừa bừng tỉnh từ trong mộng, run lẩy bẩy gõ chữ: Em đây.
Hít sâu một hơi, tự nhủ với bản thân, Lộc Lộc mày phải kiên cường lên! Mày ở trong mắt ca ca! Chính là tác giả mà ảnh thích! Mày là Mê Lộc đại đại! Mày chính là Mê Lộc người viết truyện <Tôi mộng>, <Thành trì màu đen>, <Quỷ tắt đèn>! Từ hôm nay trở đi! Mày chính là nông nô vùng lên làm địa chủ! Mày chính là địa chủ!
[Cố Thanh: Được đại đại chú ý đến thật là vui.]
Lộc Lộc: ….. Ôi thần linh ơi, người này thật sự là idol của cô sao!!!
[Hựu Hựu: Được anh thích em cũng rất vui.]
[Cố Thanh: Đại đại thích gì thế? Đọc sách, viết văn sao?]. Ngôn Tình Ngược
Trong lòng Lộc Lộc gào thét: Đương nhiên là em thích anh a a a a a a a a ca ca!
[Hựu Hựu: Thích đọc sách đó.]
[Cố Thanh: Tôi cũng thích đọc sách, thích nhất là truyện của đại đại.]
Cùng lúc đó, Vương Sóc ở phía sau Cố Thanh nhìn thấy, da gà da vịt nổi khắp người, lên tiếng hỏi người đàn ông cười nói điềm đạm trước mặt: “Thanh của tôi ơi, anh viết như vậy có bình thường không đấy?”
Máy tính trước mặt Cố Thanh đang mở hai tab, một tab là mỗi ngày một thổ lộ của fan trung thành Lộc U U dưới weibo của mình, một tab là khung trò chuyện của anh và Mê Lộc Hựu Hựu. Anh đang copy paste chỉnh sửa liên tục —
Lộc U U: Bình thường viết truyện xong cũng sẽ ngó xem ca ca có tin tức gì hay không, nếu một ngày không thấy tin tức của ca ca thì cứ thấy thiếu thiếu.
[Cố Thanh: Bình thường quay phim xong cũng sẽ ngó xem đại đại có cập nhật tin gì mới không, nếu một ngày không thấy đại đại cập nhật thì cứ như thiếu thiếu.]
Lộc U U: Ca ca chính là chỗ dựa tinh thần của em, yêu ca ca nhất trên đời.
Cố Thanh nhìn mấy chữ này, ngập ngừng một lúc, chỉnh sửa một chút rồi mới gửi cho Mê Lộc.
[Cố Thanh: Truyện của đại đại chính là chỗ dựa tinh thần của tôi, yêu truyện của đại đại nhất trên đời.]
Vương Sóc nhìn thấy mấy thao tác lẳng lơ này thì chấm hỏi đầy đầu, chợt nghe thấy tên nhã nhặn bại hoại này hỏi với vẻ vô cùng nho nhã: “Biểu cảm này của cậu là sao? Chưa từng nhìn thấy người ta theo đuổi người mình thích thế nào à?”
Vương Sóc: “Người mình thích?????”
Cố Thanh à một cái: “Cái giọng điệu khoa trương này của cậu làm tôi khó hiểu ghê đấy.”
Giọng Vương Sóc cao tới một quãng tám, hỏi Cố Thanh như hỏi người ngoài hành tinh: “Thanh của tôi ơi Thanh của tôi, anh có còn là người bình thường không đấy? Vì thích truyện cho nên thích người viết truyện?”
“Mọi người cũng vì thích truyện cho nên mới thích người viết truyện mà?” Cố Thanh mỉm cười, tỏ vẻ nghiêm túc mà phê bình Vương Sóc, “Thích đọc truyện mà lại không thích con người của cô ấy, đấy là giở trò lưu manh trong giới theo đuổi truyện, không được.”
“…..” Vương Sóc nghe thấy thế thì thở phào nhẹ nhõm, vỗ vỗ ngực, “Anh giai à anh làm tôi sợ muốn chết, tôi còn tưởng anh muốn theo đuổi Mê Lộc làm vợ.”
Cố Thanh cụp mắt, ngẫm nghĩ, cũng hơi đồng ý với ý kiến này: “Cậu nói đúng, hình như theo đuổi vợ cũng là một ý kiến hay, thế cậu chính là người đầu tiên chứng kiến thay đổi này rồi.”
Vương Sóc: “???!”
Cố Thanh nhíu mày, mỉm cười: “Lừa cậu đó.”
Vương Sóc lại thở phào một hơi, còn chưa kịp nhẹ nhõm, chợt nghe thấy ông chú già đời họ Cố chậm chạp nói: “Nhưng nếu Mê Lộc này là cô bé Thumbelina đáng yêu lần trước, tôi sẽ theo đuổi.”
Vương Sóc trợn trừng mắt, một hơi vừa rồi bỗng nghẹn lại trong cuống họng.
Đôi mắt Cố Thanh cong cong tựa ánh sao dày đặc, anh cười tủm tỉm nói tiếp: “Câu này không lừa cậu.”
Lộc – còn chưa kịp hồi máu sau khi bị thao tác lẳng lơ vừa rồi đập trúng – Lộc gian nan tìm đường sống, cô gõ từng chữ từng chữ bằng một trái tim đầy vết thương: Chỗ dựa tinh thần của ca ca là hiện trường vụ án phân xác ạ?
Cố Thanh nhìn thấy những lời này thì bật cười ha hả không ngừng, anh trả lời Mê Lộc một câu “đúng vậy” rồi ngoảnh đầu lại nói với Vương Sóc đang há hốc mồm, “Cậu xem đi, cô ấy ngốc ghê.”