“Thiếu gia đã đi rồi.”
Cố Cửu Tư vẫn không chịu từ bỏ, “Anh ấy có để lại đồ gì để chú đưa cho cháu không hoặc là nhắn lại gì đó?”
“Không có.”
Vẻ mặt cô tràn ngập sự thất vọng, “Ồ, vậy… không có gì, chú đi làm việc đi.”
Mới sáng sớm, Trần Mộ Bạch đã bị Trần Minh Mặc gọi điện bắt đến bệnh viện. Ông nằm ở phòng bệnh trên tầng cao nhất, lúc đi thang máy lên anh gặp một cậu nhóc, có lẽ là do đang ốm nên vừa mới khóc xong, gương mặt đáng thương, nằm nghiêng trên vai mẹ mình, không biết vì sao cứ dùng hai mắt to tròn long lanh nhìn chằm chằm anh.
Đôi mắt ngập nước ấy quá đỗi thuần khiết, Trần Mộ Bạch đối mặt với cậu nhóc kia một lúc sau đó cảm thấy mất tự nhiên liền rời mắt đi chỗ khác, ai ngờ được, ngó xung quanh một lúc mới phát hiện cậu nhóc kia vẫn còn đang nhìn anh.
Trước đấy, Trần Mộ Bạch chưa từng giao tiếp với trẻ con, nghĩ đến chuyện mình sắp sửa lên chức bố rồi, cũng nên học cách để sống chung với một đứa bé chứ, nỗ lực cố gắng một lúc lâu mới có thế khó khăn nhếch môi mỉm cười với cậu nhóc kia.
Ai ngờ được nhóc con vốn đang ngoan ngoãn im lặng, ngay lập tức đột nhiên bĩu bĩu môi, sau đó liền gào khóc.
Mẹ của cậu nhóc vừa dỗ cậu vừa quay đầu nhìn Trần Mộ Bạch một cái, tỏ ý cực kỳ khó chịu, Trần Mộ Bạch cảm thấy buồn bực, anh cười lên trông dọa người lắm sao?
Người trong thang máy đi hết, Trần Mộ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-tu-co-cuu-tu/731704/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.