Cố Cửu Tư cảm giác thấy sống mũi mình cay cay, cô nhìn anh một lúc rất lâu, còn anh thì không chịu liếc nhìn cô lấy một lần.
Rèm cửa sổ đóng kín chặt, trong phòng chỉ còn duy nhất một ngọn đèn tường, ánh sáng vàng nhạt, mông lung, mờ ảo. Hàng mi buông xuống, anh ngồi đó không động đậy, toàn thân phát ra hơi thở lạnh lẽo khác hoàn toàn so với sự ấm áp của ngọn đèn kia.
Cô biết, anh đang giận cô.
Từ ngày hôm đó, sau khi buông những lời cay độc với cô thì anh không còn xuất hiện trước mặt cô nữa. Anh để Đường Kính tới thăm, để Đoàn Cảnh Hi tới đón, còn mình thì không xuất hiện. Cho dù là ngay lúc này, anh có đến gặp cô, thì anh vẫn mang theo dáng vẻ lạnh lùng đó.
Một lúc lâu sau, cô rũ mắt xuống, bối rối thu tay về, đang rút tay lại thì ngay lập tức bị anh nắm chặt trong lòng bàn tay mình, nhưng vẫn không chịu lên tiếng.
Thời tiết bắt đầu chuyển lạnh, nhiệt độ ban đêm hơi thấp, anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi màu đen, đầu ngón tay có chút lạnh lẽo.
Trần Mộ Bạch ngẩng đầu nhìn, lại thấy dáng vẻ đáng thương, tủi hờn của cô đang nhìn lại anh, dáng vẻ đó của cô khiến người khác thương xót biết nhường nào. Anh thở dài một hơi, nhấc tay lau đi nước mắt cho cô, khàn giọng nói, “Đừng khóc.”
Cô bò dậy chui vào lòng anh, cho đến khi xung quanh đều là hơi thở của anh, khiến cho cô vừa cảm thấy yên tâm vừa cảm thấy đau xót, hai mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-tu-co-cuu-tu/731703/chuong-78.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.