Dịch: Minovan
Vài hôm ngay sau đó, Đàm Sâm liền nộp đơn từ chức lên hội đồng quản trị, dẫn theo người nhà lặng lẽ đi ra nước ngoài mà không hề có một dấu hiệu nào báo trước, thông tin này vừa được tung ra đã làm nổi lên một hồi phong ba bão táp.
“Vua thời nào, quan thời ấy”, Đàm Sâm vừa từ chức, nội bộ Lập Thăng quả nhiên bắt đầu chuẩn bị làm một cuộc “tráo bài” lớn.
Thế lực giữa các bên tranh đấu đến mức đầu rơi máu chảy, mà trọng điểm của lần tranh đấu này chính là vị trí đứng đầu mà Đàm Sâm bỏ lại.
Trần Mộ Vân và Trần Mộ Chiêu cũng phái người của mình đi giành chức vị đó, Trần Mộ Bạch vì muốn cho vở kịch này trở nên chân thật hơn, nên cũng phái đại một người đến góp vui. Đương nhiên, ba người bọn họ dù có tranh đấu ác liệt như thế nào cũng chỉ dám âm thầm lặng lẽ, bề ngoài vẫn phải duy trì trạng thái sóng yên biển lặng, ai cũng biết điều kiêng kỵ của Trần Minh Mặc, cũng có một số người cố gắng né tránh ông, thế nhưng bên phía Trần Minh Mặc dường như đã nghe được phong thanh điều gì đó.
Một buổi chiều nọ, sau khi nghe xong một cuộc điện thoại, tất cả mọi người đều nhanh chóng biết tâm trạng của Trần Mộ Bạch đang rất tệ, thế nhưng anh lại không muốn người khác biết lý do vì sao tâm trạng anh lại tệ như thế.
Đầu tiên là vì phương án của tập đoàn Vân Chu mà anh mắng chửi một đám thuộc hạ tinh anh kia đến mức không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-tu-co-cuu-tu/731644/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.