Tần Chinh ngồi bên quầy rượu một mình không biết đã bao lâu, khung cảnh xung quanh dù có ồn ào cuồng nhiệt đến mức nào cũng chẳng mảy nay ảnh hưởng chút gì đến anh. Hớp một ngụm chất lỏng cay xé lưỡi, anh cúi đầu để cơn sóng lòng cuồn cuộn cùng nỗi thất vọng nhấn chìm mình.
Chỉ trong vài giờ ngắn ngủi, anh đã được nếm trải cảm giác đi từ chỗ hy vọng bừng bừng đến chua chát không chịu nổi. Chẳng thà Thời Niệm nói thẳng là không yêu anh và không thể chấp nhận anh, còn hơn là xem cái đêm ân ái mặn nồng ấy như một sự đền đáp. Anh cần cô ấy, nhưng không cần sự thương hại. Cái anh muốn là tấm chân tình chứ chẳng phải là sự áy náy hay bù đắp bằng thể xác kia.
Chuyện đã thế này rồi, nếu như anh cứ cố chấp muốn tiến xa hơn, vượt qua bức tường ngăn cách mà cô ấy vất vả tạo dựng thì có lẽ với bản tính thiện lương của mình, Thời Niệm cũng sẽ chẳng bao giờ từ chối anh. Cô ấy sẽ vẫn ở bên cạnh anh, chiều theo mọi mong muốn mọi yêu cầu của anh vô điều kiện. Vấn đề là anh có muốn như thế không, có muốn giữ cô bên mình trong khi trái tim cô chỉ có hình bóng của Tân Thành?
Tự tôn của một người đàn ông có để cho anh chấp nhận sống phần đời còn lại trong cảnh đồng sàng dị mộng ấy hay không, Tần Chinh không chắc lắm. Nếu đặt vào thời điểm trước kia, anh luôn có thể đường hoàng vỗ ngực đảm bảo rằng mình sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-trang-on-nhu/3483170/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.