Sau hai giờ cấp cứu trong trạm xá khu tập thể, rốt cuộc Tần Đình cũng hạ sốt và tỉnh lại. Vừa mở mắt ra, dáng người to lớn của bố đập vào mắt là cậu bé đã thấy thành công hơn phân nửa. Thế nhưng sau khi quét mắt khắp phòng bệnh mà không thấy Thời Niệm đâu, trong mắt Tần Đình chỉ còn lại sự thất vọng. Cậu thở ra một hơi, thật sự không còn chút tinh thần nào hết.
Hơi thở nặng nhọc này lại khiến Tần Chinh đang đứng bên cửa sổ trầm ngâm như sực tỉnh. Anh vội vàng bước đến giường bệnh, vươn tay sờ lên trán con trai. Bàn tay to lớn mát lạnh của bố phủ lên vùng trán vẫn còn hơi âm ấm của Tần Đình, cảm giác được che chở lẫn quan tâm khiến trái tim cậu run lên, Tần Đình cố hết sức mở mắt ra.
- Con thấy thế nào rồi? Bác sĩ bảo con bị cảm lạnh dẫn đến viêm phổi, con bị sốt cao lắm, con có biết không?
- Mẹ... mẹ đâu rồi?
Câu hỏi thều thào phát ra từ cái cổ đau rát của cậu không có âm lượng lớn bao nhiêu, nhưng từ khẩu hình thì Tần Chinh lại đoán được cậu đang nói gì.
- Mẹ con đang ở nhà. Ban nãy con dọa mẹ con sợ đến phát khóc luôn đấy, mẹ con cứ tự trách vì sơ suất không biết con bị bệnh. Lần sau nếu con có bất cứ cảm giác khó chịu nào cũng phải nói cho người lớn biết, cứ giấu giếm thế này sẽ rất nguy hiểm. Con biết chưa?
Giọng anh không gay gắt nhưng sự nghiêm khắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-trang-on-nhu/3483157/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.