Những ngày sau đó, Thời Niệm cố tránh mặt Tần Chinh hết mức có thể, bởi vì sau khi trút cạn nỗi lòng, đột nhiên cô lại không dám đối mặt với nỗi buồn sâu thẳm trong mắt anh. Dường như anh cũng nhận ra điều đó nên gần như cố gắng đi sớm về muộn để phối hợp với cô. Chỉ có cậu nhóc Tần Đình là bắt đầu buồn bã vì không khí đông cứng giữa hai người, đã vài ngày cậu không được gặp bố. Trời tờ mờ sáng khi cậu còn ngủ say thì bố đã đi đến đơn vị, buổi tối dù cậu cố đợi đến lúc ngủ gật nhưng bố vẫn chưa trở về.
Tần Đình vốn là một đứa trẻ thông minh, từ những biểu hiện gượng gạo của Thời niệm khi cậu hỏi về bố thì đã đoán ra bố mẹ bất hòa, vì sợ Thời Niệm buồn nên từ đó cậu không hỏi nữa. Nhưng một đứa trẻ tám tuổi như cậu thì vẫn cần một người tâm sự, cậu bé Tô Bách Việt hàng xóm là đối tượng được chọn:
- Anh Bách Việt, mỗi khi bố mẹ của anh cãi nhau thì anh làm sao?
Cậu bé Bách Việt đang ngồi cắn bút bên cạnh đột nhiên nghe hỏi như thế thì ngẩn ra, lúc sau mới hiểu ra câu chuyện:
- Chú Tần cùng dì Thời cãi nhau à?
- Em không biết, có lẽ vậy. Gần đây bố về rất trễ, mẹ cũng không còn vui như trước nữa.
À, thì là có mâu thuẫn chứ gì.
Bách Việt ngẫm nghĩ hồi lâu bèn choàng vai Tần Đình, hai đứa trẻ chênh lệch tuổi không bao nhiêu nhưng cậu bạn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-trang-on-nhu/3483156/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.