Xe lắc lư trên đường vắng, bỏ lại sau lưng ánh đèn đường vàng vọt, càng lúc càng đi xa trung tâm thành thị. Trong xe chỉ bật một ngọn đèn nhỏ vừa đủ cho người ngồi phía sau nhìn thấy mặt nhau. Đột nhiên bảng chỉ đường dưới ánh đèn xe lọt vào tầm ngắm của Thời Niệm. Tuy chỉ vài giây ngắn ngủi nhưng cũng đủ khiến cho Thời Niệm giật thót cả mình. Bọn họ đang đi trên cung đường khác hoàn toàn với tuyến đường đã đi qua trong chuyến hành trình lúc đến đây cùng Tần Chinh.
Cô muốn mở miệng hỏi tài xế về nghi hoặc này, đột nhiên có một chiếc ô tô đi ngược chiều pha đèn sáng rỡ về phía bọn họ. Thời Niệm nhìn góc mặt nghiêng nghiêng mờ ảo của người tài xế môt lúc, trái tim ngừng đập một nhịp, cô thất thần không nói được một lời nào nữa.
Từ lúc nào mà người lái xe không còn là anh tài xế họ Phạm ấy rồi? Chẳng lẽ có gì đó đã xảy ra lúc hai người ngủ mê ban chiều?
Thời Niệm cảm thấy ân hận vì sự sơ suất của mình, lẽ ra cô không nên vì thấy người quen mà buông lỏng cảnh giác như vậy.
Thời Niệm siết chặt nắm tay cố lấy lại bình tĩnh, cố thu hết can đảm làm như không có việc gì, thậm chí còn nhỏ giọng giục Tần Đình ăn bánh rồi uống nước. Đứa trẻ trong bụng cô như cũng cảm nhận được tâm trạng căng thẳng tột độ này của mẹ, đúng lúc này cũng trở mình đạp nhẹ.
Đứa trẻ thông minh như Tần Đình dường như cũng đoán
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-trang-on-nhu/3483149/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.