Mỗi khi quân nhân trong doanh trại bước vào cuộc huấn luyện dài ngày thì mọi thông tin liên lạc với bên ngoài sẽ bị cắt đứt hoàn toàn. Thời Niệm nhận được điện báo của bà Tần, trong một lúc cũng bối rối không biết xử lý làm sao. Cô không có lập trường cũng như quyền lực gì để ngăn cản bà nội gặp gỡ cháu trai mình, huống chi bà Tần lại đang đổ bệnh. Nhìn thái độ của Tần Đình thì cũng đang nhớ bà nội vô cùng.
Thời Niệm không dám để Tần Đình một thân một mình quay lại nhà họ Tần, nơi có người phụ nữ tâm địa rắn rết kia đang chực chờ. Nhưng linh cảm của một người phụ nữ lại níu kéo không muốn cô trở lại đó vào lúc này. Bức điện báo thứ hai cắt đứt mọi đường lui của cô, bà Tần thông báo tài xế đang trên đường lái xe đến, khoảng mười giờ sau sẽ có mặt đón Tần Đình về.
Thời Niệm suy tính trước sau liền quyết định thu dọn chút đồ đạc cho Tần Đình và cho cả mình nữa. Cô vẫn sợ, nhưng lại không thể để Tần Đình cảm thấy bị bỏ rơi một lần nào nữa. Sau quãng thời gian sống ở đây, Tần Đình đã bắt đầu thích nghi và không còn cảnh giác với sự gần gũi của người khác như trước kia. Khó khăn lắm mới đạt được chút thành tựu này, Thời Niệm quyết không để Lệ Trân gây tổn hại đến cậu bé thêm một lần nào nữa.
Xe ô tô dừng ở cổng sau của doanh trại, người lái xe cung cấp giấy tờ chứng minh thân phận của mình xong rồi đón hai người ở khu vực nhà khách đơn vị. Thời Niệm đã cẩn thận nhìn kỹ khuôn mặt anh ta, cho đến khi nhận ra là người lái xe quen thuộc họ Phạm của ông Tần thì mới thở ra nhẹ nhõm. Có lẽ là bản thân mình quá lo lắng cho nên đã quan trọng hóa vấn đề, nghĩ vậy nên Thời Niệm yên tâm kéo Tần Đình ngồi vào xe.
Chiếc xe lăn bánh trên mặt đường đầy sỏi và cát, dần dần bỏ lại doanh trại rộng lớn và biển cả phía sau lưng. Xe đi vào nội thành, độ lắc lư nhè nhẹ của thân xe dần trở thành liều thuốc ngủ tự nhiên khiến hai mắt Thời Niệm díu lại. Lúc cô mở mắt ra đã thay đổi xe đang rời khỏi trạm cung cấp xăng dầu. Có lẽ bọn họ đã dừng lại hồi lâu để tiếp nhiên liệu, chỉ là cô ngủ quá say nên không hay không biết mà thôi.
Biệt thự nhà họ Tần.
Lệ Trân rón rén đặt lại ống nghe điện thoại, nỗi bực dọc không thèm che giấu khiến cho khuôn mặt cô ta càng thêm khó gần. Cô ta nhìn quyển sổ bé tí đặt trên bàn trang điểm, tròng mắt lại dần biến thành lạnh lẽo hơn. Suýt chút nữa thì sự sơ hở này sẽ khiến cô ta không còn lại gì. Cô ta đã quá xem thường thằng nhãi ranh vờ ngớ ngẩn là Tần Đình.
Bốn hôm trước, lúc Lệ Trân đang đứng ngồi không yên tìm cách cứu vãn tình hình và củng cố lại địa vị của mình ở nhà họ Tần thì Thu Nguyệt tìm đến. Là một người chăm sóc trực tiếp cho Tần Đình trong nhiều năm, cô ta đã quen thuộc với việc xin chỉ thị của Lệ Trân trong mọi việc, lúc này cũng không có ngoại lệ.
Thu Nguyệt bảo với Lệ Trân rằng trong lúc dọn dẹp vô tình đã tìm thấy quyển sổ ghi chép của cậu chủ nhỏ bị bỏ lại trong góc tối của tủ giường. Cô ta không biết chữ, thế nên mang đến cho Lệ Trân xem có cách nào gửi nó đến chỗ Tần Đình. Bởi vì cô ta biết cậu chủ nhỏ cực kỳ coi trọng quyển sổ này, tối nào cũng lôi ra hí hoáy cả buổi mới chịu ngủ.
Lệ Trân nghe thấy thế thì vô cùng bất ngờ. Năm nay Tần Đình đã được tám tuổi, từ ba năm trước thì bà Tần đã thuê thầy về dạy cho Tần Đình đọc sách viết chữ nhưng hiệu quả không được bao nhiêu. Việc mất đi khả năng ngôn ngữ khiến cậu bé gặp nhiều khó khăn trong việc học tập. Hầu như trong mỗi buổi học, Tần Đình chỉ biết nghệch mặt nhìn thầy dạy, tuyệt nhiên không phản ứng hay có gì chứng tỏ cậu ta tiếp thu được xíu kiến thức hay kỹ năng nào. Cho đến tận hôm nay Lệ Trân vẫn còn chẳng mảy may nghi ngờ chuyện Tần Đình có thể biết đọc biết viết. Ấy thế mà...
Sau khi đuổi Thu Nguyệt đi làm việc khác, Lệ Trân run run giở quyển vở ra. Đầu tiên chỉ là những nét vẽ, nét chữ nguệch ngoạc trên trang giấy, chẳng khác gì trẻ con quấy phá. Cho đến gần giữa quyển vở thì đã có tiến bộ rất nhiều. Tần Đình là đứa trẻ cực kỳ thông minh, chỉ bằng sức quan sát đã tự tập viết lại hai chữ “dì lớn” mà thầy giáo đã ra sức dạy cho cậu nhằm lấy lòng Lệ Trân. Theo lẽ thường đọc đến đây ai cũng tưởng Tần Đình là vì yêu thương dì ruột mà gắng tập viết, chỉ có Lệ Trân là tâm tình hỏng bét. Bởi vì bên cạnh hai chữ ấy, Tần Đình còn vẽ một cái hồ có nhiều cá to, có một chấm nhỏ nhấp nhô dưới hồ.
Khốn kiếp!
Thằng nhóc này vậy mà muốn dùng cách này để ghi lại tội ác mà Lệ Trân từng phạm phải với nó. Cô ả cắn môi giật mạnh trang giấy ấy ra khỏi quyển vở rồi xé tan tành. Nếu như sớm biết có ngày hôm nay, khi ấy thực sự nên dìm chết thằng nhóc cho rồi. Chỉ vì sau khi Tần Đình được cứu sống đã kinh hoảng biến thành người câm, Lệ Trân mới thay đổi kế hoạch lợi dụng cậu để thâm nhập vào nhà họ Tần một cách danh chính ngôn thuận. Chẳng ngờ sau bao nhiêu năm cũng có ngày cô ta được nếm cảnh nuôi hổ gây họa cho mình.
Phần sau vẫn còn vài chục trang, ẩn ý ghi lại rành mạch từng âm mưu dơ bẩn của Lệ Trân, càng ngày càng lưu loát đến độ không cần hình vẽ mà chỉ cần vài từ ngắn gọn. Hai trang cuối cùng lần lượt viết: Dì lớn, Yến, bác gái, Niệm, khóa, đói.
Lệ Trân như nổi điên xé tan nát quyển sổ nhỏ, nhanh chóng quyết định gọi một cuộc điện thoại cho Gia Minh, cô ta đã hạ quyết tâm diệt cỏ tận gốc. Tần Đình mà không chết thì ngày cô ta mất hết tất cả sẽ không còn xa nữa.
Với bản tính ranh ma của mình, gã Gia Minh kia nhanh chóng vạch ra một kế hoạch thâm độc để dụ Tần Đình quay trở lại nhà, trên đường sẽ sắp xếp một tai nạn ngẫu nhiên nho nhỏ. Lúc đó Lệ Trân chỉ cần diễn một màn sinh ly tử biệt đau khổ cùng cực thì có thể thoát khỏi nguy cơ bị lật mặt rất dễ dàng. Lệ Trân vì bảo vệ mình mà đồng ý ngay tắp lự.
Mọi việc đang diễn ra theo đúng kế hoạch thì ban nãy cô ta nhận được tin Thời Niệm đã lên xe trở về cùng Tần Đình. Mặc dù ban đầu có ý định muốn chờ Thời Niệm sinh sản xong mới ra tay, nhưng có biến thì phải biết linh hoạt, ra tay sớm hơn dự định cũng không thiệt thòi nhiều.
...
Đoạn đường xốc nảy đánh thức Thời Niệm và Tần Đình. Cô đưa mắt ra cửa sổ xe chỉ thấy một màu đen tối bít bùng, chiếc xe lầm lũi tiến lên trên đoạn đường gồ ghề trong đêm đặc. Thời Niệm ngồi thẳng dậy uống chút nước rồi mang bánh trái chuẩn bị từ trước ra cho Tần Đình ăn.
Lần trước có Tần Chinh lo lắng trước sau cho cả hai, lúc này cô học theo anh nên chăm sóc cho Tần Đình cũng không áp lực lắm. Cô đưa chai nước mới về ghế trước, lịch sự mời người tài xế. Anh Phạm chỉ đè ép chiếc mũ trên đầu rồi lắc đầu từ chối. Khác với vẻ nồng nhiệt ban sáng, từ chiều hôm nay anh ấy không lên tiếng nhiều, có hỏi cũng chỉ ậm ừ cho qua chuyện. Việc này khiến Thời Niệm không thể không suy nghĩ gì.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]