Thời Niệm nghe tiếng cửa đóng lại rồi tiếng chân dần dần đi xa, một lúc lâu sau mới rụt rè kéo chiếc chăn đang trùm trên cổ của mình xuống. Tần Chinh vẫn chưa hết tức giận, đang tựa trên giường nhìn trần nhà chằm chằm. Chiếc áo bị anh khoác vội ban nãy vẫn còn khoác lỏng lẻo trên vai, để lộ ra cơ ngực cơ bụng cường tráng, lúc này vẫn còn nhấp nhô theo từng nhịp thở sâu.
Ban nãy trước lúc tắt đèn đi ngủ, Thời Niệm đợi mãi vẫn không thấy Tần Chinh trải chăn đệm như hôm qua. Da mặt cô vốn mỏng, cũng ngại ngần mở miệng bảo anh chuẩn bị. Dùng dằng mãi đến tận 10 giờ đêm, Tần Chinh như nhận ra sự rối rắm của cô, thúc giục cô lên giường trước, bảo rằng anh còn có việc phải làm. Thời Niệm lên giường, căn phòng chìm trong bóng tối, chỉ còn lại một chiếc đèn nhỏ trên bàn làm việc anh đang ngồi.
Thời Niệm nằm trên giường, nhìn khuôn mặt nghiêng nghiêng rắn rỏi của anh, sóng mũi cao cùng hàng mi rợp bóng. Đột nhiên cô chợt nghĩ đến, nếu như trừ bỏ làn da ngăm bánh mật kia, người chồng trên danh nghĩa này của cô thật sự là một người đàn ông tuấn tú. Loại mà nếu đi ở trên đường, gặp các cô gái trẻ có thể dẫn đến tỉ lệ quay đầu mười phần. Đối với sự chăm sóc chu đáo và đầy thấu hiểu của anh dành cho mình bao lâu nay, Thời Niệm bỗng thấy hâm mộ người vợ quá cố của anh. Có lẽ... bọn họ từng có một cuộc hôn nhân rất viên mãn và hạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-trang-on-nhu/3483137/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.