Trời dần về khuya, bóng trăng chênh chếch đã dần đi đến đỉnh đầu soi rõ một vùng nước mây bàng bạc. Trên dãy hành lang vắng vẻ vang lên một loạt tiếng bước chân vội vã, cuối cùng im bặt trước cánh cửa một căn phòng đóng kín. Đèn trong phòng đã tắt từ lâu, chừng này người cũng đã ngủ say mất rồi.
Bà Tần khoác một chiếc áo khoác dài tựa vào một người giúp việc nữ khỏe mạnh, chẳng hiểu sao đi đến chỗ này bản thân lại bắt đầu chùn bước. Thế nhưng Lệ Trân không cho bà cơ hội đổi ý, cô ta liếc mắt ra hiệu với người phụ nữ bên cạnh. Trước ánh mắt sắc lạnh của Lệ Trân, người kia run rẩy đẩy ra cửa phòng.
- Bật đèn lên đi!
Giọng nói nhẹ nhàng pha lẫn chút hưng phấn của Lệ Trân vang lên. Đèn bật sáng, sự chú ý của mọi người đều dồn về chiếc giường nằm ở góc phòng, đồng loạt hít một hơi thật mạnh. Tôi tớ giật mình không dám liếc nhìn loạn, đều cúi mặt nhìn sàn nhà, bà Tần cũng đưa tay che trán rồi quay mặt sang hướng khác, chỉ có Lệ Trân là đứng như trời trồng với khuôn mặt trắng bệch.
Tần Chinh vớ vội chiếc chăn che đến cằm của Thời Niệm, sau đó áo cũng không kịp khoác đã ngồi dậy quát to về đám người mới xông vào phòng:
- Mấy người đang làm cái trò gì vậy? Đêm hôm khuya khoắt lại kéo cả đống người xông vào phòng của vợ chồng tôi, xem tôi chết rồi phải không? Cút!
Tiếng quát cuối cùng vừa dứt, tôi tớ đã lục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-trang-on-nhu/3483136/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.