Hai người vừa đi vừa nói chuyện, dọc theo con đường đi suốt về phía đông, mảnh đất này đúng là quá rộng, số nhà xưởng chưa bao phủ tới 1/3, nhìn những ống khói cao vút phun ra những cột khói vàng, Cố Lương Vũ thầm thở dài, việc di chuyển nhà máy hao năng lượng sang phía tây, đem tới áp lực môi trường cực lớn, nếu không có trận mưa vừa rồi, hẳn chẳng ai muốn ra đường.
Cố Lương Vũ nhớ tới một câu bình luận của Lâm Minh Đạt về những nhà máy kiểu này :" Nhà máy đoạn tuyệt tử tôn."
Một chiếc xe màu đỏ rực đột nhiên nhiên từ đường quốc lộ rẽ vào hạng mục Thẩm thị vọt qua bên cạnh bọn họ, cuốn lên trận khói mù mịt rồi dừng két lại trước mặt bọn họ, một đôi nam nữ xuống xe, chỉ vào mảnh đất để dành cho tập đoàn Thẩm thị trò chuyện.
- Tài chính của Xuân Giang có 12% tới từ mảnh đất này, đừng nói đưa em lên làm cán bộ chính thức, ngay bây giờ anh cho em làm phó cục trưởng cũng xong.
Thanh niên đó tuổi chừng 22 - 23, khi nói chuyện mặt hếch lên, từng chữ từng chữ phát ra từ cổ họng, tự tin khí thế, trông rất đẹp trai, chỉ là khẩu khí ngông nghênh làm người ta căm ghét.
- Huênh hoang khoác lác.
Cố Lương Vũ nhỏ giọng mắng, quay sang thấy Lâm Tuyền đang nhìn chằm chằm thanh niên kia, chợt nhận ra thanh niên kia và Lâm Tuyền sao lại giống nhau như thế.
"Phì" Lâm Tuyền nhổ cọng cỏ trong miệng ra, khi thanh niên kia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-thuong/1994276/quyen-8-chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.