Chuyện Vương Truyền Minh yêu cầu các chi nhánh tham dự vào tiêu thụ của Minh Đô Uyển, Lâm Tuyền cũng chỉ ậm ừ, ngược lại Thiệu Binh suy nghĩ một lúc rồi nói:
- Tôi thấy đã tới lúc các chi nhánh tham gia vào rồi.
Lâm Tuyền gật đầu:
- Hiện anh chủ quản trí nghiệp Tinh Hồ, anh nói được là được.
Phía tây nam viên lâm tư gia có một ngọn đồi đá, do những tảng đá thiên nhiên nguyên khối tạo thành, loại đá quý giá khỏi phải nói, mà vận chuyển được tảng đá cực lớn này vào trung tâm thành phố cũng hao tốn vô vàn nhân lực vật lực, ngọn đồi đá này chiếm diện tích chừng năm sáu mẫu, giữa khe hở những tảng đá khổng lồ trồng cây mười mấy Thanh Đàn, Phượng Hoàng, Sơn Cừ sừng sững, mấy dòng xuối tuôn ra, men theo con đường vòng vèo giữ các khe đá chảy vào đồng cỏ, rừng trúc, cuối cùng tụ vào ao nước khoảng một mẫu ở góc đông bắc, ở bên cạnh ao nước là cây Liễu Sam Vương cổ thụ mà phải ba người ôm mới xuể, đường kính 1m6, cao tới 22 mét.
Toàn bộ viên lâm có hơn mười cây có đường kính trên một mét, tây nam đồi đá là cây Than Đàn 800 năm, chỉ riêng hai cái cây đó thôi, đã tốn của viên lâm hơn 3 triệu.
Viên lâm tư gia Đàn Sơn có thể nói là xa xỉ tới cùng cực.
Mặc dù viên lâm còn chưa hoàn thành, Vương Truyền Minh đi trong đó luôn miệng tán thưởng, tới lúc sắp đi không nhịn được thêm vào một câu:
- Bất kể giá cuối cùng là bao nhiêu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-thuong/1993944/chuong-139.html