Chương trước
Chương sau
- Đúng vậy, nơi này phải chăng có bí mật lớn lao gì liên quan đến tương lai của Đường Thủ đạo. Chúng ta không thể không thận trọng. Khắc La Tư Mã nói.
Sau đó sau khi hai người trò chuyện tào lao một lúc, Cái Lâm dẫn Thái Nhã trở về khách sạn.
- Không ngờ lại xuất hiện một Phó giáo chủ, xem ra, lần này người Củng Âm giáo đến cấp bậc không thấp rồi. Sau khi nghe Diệp Phàm kể lại, Phí Thanh Sơn nói.
- Từ những lời bọn họ nói có thể suy đoán, Khắc La Tư Mã có lẽ cũng là một Tiên thiên đại viên mãn cường giả.
Bởi vì ông ta nói rằng có thể bất phân thắng bại với đám người Thốn Đinh. Mà công lực của Điền Truân Cửu Tử có lẽ đã gần với Bán niệm khí không giới hạn, hoặc là y vốn cũng đã đột phá tới Bán niệm khí.
Chẳng qua gặp ám toán mới bị ba người hợp lực tiêu diệt. Bao Nghị nói.
- Tôi đang lo Củng Âm giáo không chỉ mang đến một cao thủ Tiên thiên, có lẽ đến cùng Khắc La Tư Mã còn có cao thủ. Tiêu Dương Thiên nhíu mày.
- Cho dù còn một hai người, chúng ta cũng không sợ, chỉ cần không phải Tiên thiên đại viên mãn, chúng ta đều có thể đánh bại bọn chúng. Hồng Tà hừ lạnh nói, điều này cũng là tình hình thực tế. Bởi vì, trong đám người Diệp Phàm có ba cường giả Tiên thiên đại viên mãn.
Đặc biệt là Diệp Phàm, sức của mình hắn hoàn toàn có thể tiêu diệt một Tiên thiên đại viên mãn, có thể đánh bất phân thắng bại với hai người đại viên mãn.
- Không đơn giản vậy đâu, chỉ có mình Cái Lâm thì chúng ta không sợ. Tôi đang lo Đường Thủ đạo phải chăng còn giấu cao thủ.
Nếu là hành động lớn, không thể nào chỉ có một Tứ trưởng lão đừng nói đến Tiên thiên, ngay cả bán Tiên thiên cũng chưa tới như Liễu Quy Ngôn này đến.
Hơn nữa, sự nghi ngờ của Khắc La Tư Mã cũng có lý. Thốn Đinh và Quyền Mang chính là hai người đứng đầu Tứ đại hộ pháp.
Ngày đó chúng ta đả thương quá dễ dàng. Tôi nghi ngờ hai người này chẳng qua là cảnh giới đầu của Tiên thiên thôi.
Chẳng qua lúc đó bầu trời tối đen, hơn nữa tình hình rối loạn, chúng ta nhất thời không nhận thấy được gì. Tiêu Dương Thiên nói.
- Ừ, đại viên mãn với giai đoạn đầu chúng ta không trải qua đánh nhau thì rất khó để phân biệt một cách chuẩn xác. Chẳng lẽ là hai tên hộ pháp khác có công lực yếu kém. Diệp Phàm nói.
- Nếu lần này Thốn Đinh và Quyền Mang đều tới, vậy thì chúng ta muốn tiêu diệt gọn nhân mã hai phe căn bản là không có khả năng.
Tiêu Sắt Nhất nói.
- Chúng ta không nhất thiết phải cùng lúc tiêu diệt bọn chúng, nghĩ cách để bọn chúng đánh nhau trước. Đến lúc đó chúng ta thu dọn tàn cục là tốt nhất. Tiêu Dương Thiên nói.
- Cục diện này không dễ sắp đặt đâu. Diệp Phàm thở dài.
- Tôi thấy chỉ có thể đi bước nào tính bước đó. Dù sao việc này vẫn chưa mở đầu, Đường Thủ đạo muốn làm gì chúng ta cũng còn chưa biết. Nếu hiện tại đã muốn đánh lén khơi mào chiến tranh giữa hai phe thì chúng ta sẽ không thể biết được bí mật của Đường Thủ đạo. Akiyama Liyifu nói.
- Ừ, tìm ra bí mật trước rồi tính sau. Diệp Phàm gật đầu. Quả nhiên, sáng sớm khoảng 5 giờ ngày hôm sau Lý Cường đến báo rằng đám người Cái Lâm đã có động tĩnh. Đám người Diệp Phàm cũng chuẩn bị sẵn sàng, theo đuôi đám người Cái Lâm theo hình thức chia đội.
Đương nhiên, cũng phải phòng bị nhân mã Đường Thủ đạo và Củng Âm giáo.
Phát hiện quả nhiên có ba đám người cách nhau khoảng 7-8 dặm đi về phía trước. Phía trước hẳn là nhân mã của Đường Thủ đạo, có khoảng 17-18 người.
Còn đám người thứ hai chính là người của Cái Lâm, và đám người cuối cùng chính là người của Củng Âm giáo. Người của Củng Âm giáo nhất định là nghe thấy tin tức của Cái Lâm mới quyết định đi như thế nào.
Chẳng cần nói, người của Tứ Hồ bang tuy rằng thân thủ chẳng ra sao, nhưng kỹ thuật theo dõi cũng không tồi. Có lẽ Củng Âm giáo cũng là coi trọng năng lực đặc biệt này của Tứ Hồ bang mới thuê bọn họ.
Bởi vì đường đi đều là đường núi, cho nên tất cả mọi người đều dùng chân đi. Có điều, ai cũng đều có thân thủ, tốc độ đi đường không hề chậm.
Hai tiếng trôi qua đám người Đường Thủ đạo ngồi xuống nghỉ ngơi một chút, sau đó rẽ phải mà đi.
- Lạ thật, hướng bọn họ đi dường như là núi lửa Khắc Tà Lý. Lúc này, Quy Dã Tam Lang vẻ mặt nghi hoặc, nói.
- Trong câu nói trước khi chết của sư phụ cậu không hề nhắc đến núi lửa, thế nhưng, bọn họ sao lại đoán ra được nơi này, chẳng lẽ là trùng hợp? Diệp Phàm hỏi.
Đúng vậy, sư phụ chỉ nói năm ngoái dẫn tôi đi chơi, năm nay không cách nào đi được. Chẳng lẽ là ba tên hộ pháp tướng quân nghe được tin tức gì khác. Tôi chỉ nghe nói ba người bọn họ chết hết không ai trở về. Nếu như ba người họ vẫn sống, không thể nào lại tuyển hộ pháp lại từ đầu. Quy Dã Tam Lang nói. truyện tiên hiệp hay
- Có một khả năng, chính là trong ba người, có hai người chết, một người trọng thương, cuối cùng trở về. Cho nên chỉ ra địa điểm này. Hoặc là ba người đều bị trọng thương không cách nào khôi phục công lực cho nên đành phải tuyển lại hộ pháp tướng quân. Bao Nghị nói.
- Vậy bọn họ lẽ ra phải hành động từ lâu rồi, tại sao lại chờ đến bây giờ. Hơn nữa, lúc đó các anh hợp lực với Củng Âm giáo đánh bọn chúng một trận, thương vong trong phái hết sức thê thảm, vào thời điểm mấu chốt này nên nghỉ ngơi dưỡng sức, điều chỉnh đội ngũ mới phải. Vào lúc năng lực tấn công của bọn họ còn chưa khôi phục đã mạo muội hành động chẳng phải rất bất lợi sao. Quy Dã Tam Lang nói.
- Có lẽ tên hộ pháp còn sống vừa mới quay trở về phái, hơn nữa, bí mật mang về quá quan trọng. Cho nên, trong tình trạng như vậy Đường Thủ đạo vẫn nhất định phái nhân mã đến. Diệp Phàm nói.
- Tôi cũng cảm thấy bọn họ đã phát hiện ra bí mật của Điền Truân Cửu Tử nên mới chạy tới.
Phí Thanh Sơn nói.
Mấy đám người đều lặng lẽ đi, 1 giờ chiều cuối cùng cũng đã đến nơi.
- Tình hình sáng tỏ rồi, chính là dãy núi lửa Khắc Tà Lý. Akiyama Liyifu nói.
- Tôi đã tra qua tài liệu. Núi lửa Khắc Tà Lý dường như đã mấy ngàn năm rồi không phun trào. Không ngờ nó nằm trên sườn núi.
Bởi vì núi lửa phun trào hình thành nên một cái hố cực lớn. Có điều, bởi vì mấy ngàn năm không phun trào, cho nên đã phát triển qua mấy ngàn năm.
Núi lửa phun trào mang bụi núi lửa và một số khoáng chất giàu dinh dưỡng khiến cho dải đất này có vẻ rất phì nhiêu.
Cho nên, mật độ bao trùm của thảm thực vật tương đối cao. Hơn nữa, đảo Quả đất rộng người thưa, mang đặc điểm khí hậu đặc thù của Indonesia, thực vật sinh trưởng rất nhanh.
Cho nên, thiếu chút nữa trở thành rừng rậm nguyên sinh rồi. Bao Nghị nói.
- Đúng vậy, tuy nói mấy ngàn năm không phun trào. Nhưng, bởi vì lo rằng nó có thể phun trào bất cứ lúc nào. Cho nên, đất trong phạm vi mấy chục dặm đều không có người ở. Chắc đó cũng là nguyên nhân hình thành rừng rậm nguyên sinh. Phí Thanh Sơn nói.
Quả nhiên, lúc trèo lên trên ngoại trừ đại thụ cao lớn và cỏ dại cao bằng một tầng nhà, người đi vào liền không thể phát hiện ra.
Mười mấy người của Đường Thủ đạo đi vào không lâu liền không thấy bóng dáng. Lúc này Cái Lâm lại giảm bớt người. Để lại mười mấy người ở dưới chân núi. Còn chính mình dẫn theo ba người đi theo. Có lẽ là sợ thảm thực vật ở đây quá dày, sẽ bị cao thủ của Đường Thủ đạo phát hiện.
Còn đám người Diệp Phàm cũng không thể không kéo gần khoảng cách, vì sợ mất dấu. Bởi vì, dù sao người ta cũng có cao thủ. Anh theo dõi không cẩn thận để người ta phát hiện ra thì kế hoạch này liền hỏng bét.
May sao đôi mắt ưng của Diệp Phàm trong khoảng cách hơn ngàn mét vẫn có thể nhìn ra, cho nên, chỉ cần cẩn thận chút vẫn có thể theo đuôi được.
Lá rụng trong rừng dày xấp xỉ 2m, chân đặt xuống liền không nhấc lên được. May rằng tất cả mọi người đều có công phu.
Cho nên, đều đề khí đạp trên lá cây. Bởi vậy, chiều sâu khi đặt chân xuống không lớn lắm.
Diệp Phàm, Hồng Tà và Tiêu Dương Thiên ba người căn bản chỉ chạm trên lá cây mà đi. Đạt đến trình độ này của bọn họ khinh công đã tiến đến mức bay vọt, cơ bản đã đạt đến trình độ đạp sóng không dính nước, nói gì đến đám lá rụng đầy đất này.
Có điều, sau đó đám người Đường Thủ đạo càng trở nên cảnh giác.
Không ngờ có sắp xếp người trông chừng phía sau một đoạn rồi mới đuổi theo, nếu người trông chừng đó không có tin tức bọn họ sẽ dừng lại không đi.
Cho nên, đám người Diệp Phàm theo dõi cũng rất vất vả.
Khoảng 3 giờ chiều, vì đám người hai phe Đường Thủ đạo và Củng Âm giáo theo dõi nhau quá xa. Kết quả, ba đám người đều bị mất dấu nhau.
Có điều, Diệp Phàm cũng không lo lắng. Nếu biết bí mật ở ngay chỗ núi lửa, chỉ cần tìm được núi lửa là có thể được.
Khoảng 4 giờ rốt cuộc phát hiện ra miệng núi lửa lõm xuống dưới, liếc mắt nhìn xuống chẳng nhìn thấy đất, chỉ thấy toàn một màu xanh biếc và một màn sương mù bao phủ ở trên miệng núi lửa.
Phạm vi lõm xuống của miệng núi lửa khá lớn, đường kính chừng 13-14m. Cho dù có ánh nắng mặt trời chiếu thẳng xuống cũng chỉ thấy mờ mịt.
- Các anh xem, miệng núi lửa này thật kỳ lạ. Bao Nghị đột nhiên có chút sững sờ.
- Cậu phát hiện ra gì thế? Diệp Phàm hỏi.
- Anh đeo ống nhòm xem xem, có phải có phát hiện hay không? Bao Nghị đưa ống nhòm cho Diệp Phàm. Diệp Phàm nhìn xuống dưới, lập tức, cũng sững sờ. Tất cả mọi người truyền nhau xem một lần, ai ai cũng đều khiếp sợ.
Bởi vì toàn bộ miệng núi lửa dường như có 5 sợi dây thô to cong vòng xuống dưới.
Tuy rằng thảm thực vật rất rậm rạp, thế nhưng, dường như bởi vì phía dưới núi có 5 sợi dây thô to mà chúng cũng thuận theo thế núi mà sinh trưởng xuống.
- Các cậu thấy giống cái gì. Diệp Phàm hỏi.
- Giống cái gì? Hồng Tà lẩm bẩm hỏi: - Giống cái gì nhỉ?
- Giống một bàn tay đặt nằm, hơn nữa còn hơi nắm lại, cậu xem. Phía dưới 5 sợi thô to không giống như đầu ngón tay người sao? Mà nơi hội thụ chính là lòng bàn tay. Mỗi một đầu ngón tay đều to bằng hai quả bóng. Bao Nghị nói.
- Ha ha. Khả năng tưởng tượng của cậu cũng giỏi thật. Còn nói giống bàn tay, tôi bảo nó giống sâu lông đấy. Đây là chân sâu lông, còn phần lõm xuống chính là vì thân sâu cuộn lại mà thành. Hồng Tà cười nói.
- Giống bàn tay thật mà. Bao Nghị nói.
- Tôi bảo giống sâu đấy, thằng nhãi cậu biết cái gì. Hồng Tà tức giận, Bao Nghị khép miệng lại không dám tranh luận, chỉ sợ khiến cái lão tính tình quái gở này thưởng cho một bạt tai thì thật không đáng.
- Trước cứ đi xuống rồi tính tiếp. Diệp Phàm nói. Mấy người cẩn trọng đi xuống.
- Phạm vi lớn như vậy muốn tìm ra bí mật thật không dễ dàng. Tiêu Sắt Nhất chau mày.
- Cứ từ từ, tôi nghĩ, không riêng gì chúng ta đang tìm, hai phe bọn họ cũng đang tìm. Nhiều người thì sức lớn thôi. Diệp Phàm cười nói.
Xuống phía dưới rồi, mọi người càng thấy kỳ lạ, toàn bộ đều sửng sốt.
- Các cậu xem. Trên vách nham thạch này không ngờ có một khoảng không bên trong. Nhìn từ phía trên như thể nghiêng 70-80 độ xuống dưới.
Thế nhưng khi xuống bên dưới mới phát hiện vách nham thạch căn bản là rỗng, nghiêng xuống phần gốc.
Chúng ta ở trên nhìn cảm thấy miệng núi lửa có đường kính hơn mười mấy mét. Thế nhưng đi xuống xem xét, ít nhất cũng phải hơn hai chục mét.
Như thể vách nham thạch này đều lơ lửng, vươn ra ngoài. Akiyama Liyifu nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.