Chương trước
Chương sau
- Không cần vội, lần này Cái Lâm đến không phải có liên quan đến Đường Thủ đạo sao? Chúng ta xử lý bọn họ chẳng phải đã giúp Đường Thủ đạo diệt trừ đối thủ rồi sao? Cách tốt nhất là để bọn họ liên lụy đến Đường Thủ đạo, chúng ta làm ngư ông đắc lợi là được. Diệp Phàm nói.
- Như vậy xem ra Đường Thủ đạo cũng không bỏ qua việc theo dõi đảo Quả Sơn, từ lời của Cái Lâm có thể đoán được. Nói không chừng Đường Thủ đạo đang có hành động lớn ở đảo Quả Sơn. Chẳng lẽ bí mật đảo Quả Sơn Sơn đã bị Đường Thủ đạo phát hiện rồi? Hồng Tà hỏi.
- Có thể lắm, có điều, chúng ta ngồi yên quan sát là được.
Diệp Phàm hừ nói.
- Vậy lần này chúng ta đến có phải là để theo dõi Đường Thủ đạo không? Bọn họ có bao nhiêu người đến, rốt cuộc đến để làm gì hả Cái Lâm? Thái Nhã hỏi.
- Cái này tôi cũng không rõ lắm, có điều, Đường Thủ đạo lúc trước nghe nói vẫn thường phái một đệ tử canh giữ ở đảo này.
Việc này Củng Âm giáo phát hiện liền cảm thấy kỳ lạ, tại sao anh lại thường xuyên phái đệ tử canh giữ một đảo nhỏ của nước ngoài chứ, đảo này nhất định có bí mật.
Cho nên, Củng Âm giáo liền mượn người Tứ Hồ bang phái chúng ta theo dõi nơi này. Lần này phát hiện Đường Thủ đạo cư nhiên phái mười mấy đệ tử bí mật lên đảo.
Hơn nữa, kẻ cầm đầu lại là Liễu Quy Ngôn, trưởng lão thứ tư của Đường Thủ đạo. Người này thân thủ rất cao, Đường Thủ đạo coi trọng như vậy nhất định có hành động lớn.
Cho nên, Củng Âm giáo bảo chúng ta đến đây trước để theo dõi. Cái Lâm nói.
- Liễu Quy Ngôn không phải nghe nói có thân thủ thập nhị đẳng tầng cao nhất sao, Cái Lâm, chúng ta bên này không có ai có thể đánh thắng ông ta. Việc này, tôi thấy anh vẫn nên đặc biệt cẩn thận. Đừng để chạm mặt, không thì rất phiền phức. Thái Nhã có chút lo lắng.
- Yên tâm, chúng ta chỉ đến để theo dõi thôi. Bang chủ đã nói rồi, không cần tấn công. Cái Lâm nói.
- Chỉ theo dõi thôi thì có ích gì, nếu Đường Thủ đạo thực sự hành động rồi chúng ta chỉ có thể trơ mắt nhìn, Củng Âm giáo có phải hồ đồ rồi không? Thái Nhã nói.
- Bọn họ không hề hồ đồ, nghe nói đám người đã từng cải trang thành tộc nhân Nạp Tây Mễ tấn công Đường Thủ đạo của bọn họ hôm nay cũng sẽ đến đảo Quả.
Nếu như Đường Thủ đạo không có thu hoạch gì, có lẽ bọn họ sẽ có một trận đánh đẫm máu trên đảo này đấy.
Mục đích của bọn họ rất rõ ràng, chính là muốn tiêu diệt đám người Liễu Quy Ngôn trên đảo này. Như vậy Đường Thủ đạo vừa phải chịu đả kích, thực lực sẽ càng yếu hơn.
Như thế căn bản không cách nào lo được chuyện của công ty Đường Thủ bên này. Đến lúc đó nhất định phải thu hẹp nghiệp vụ, anh thu hẹp rồi chẳng phải sẽ phải nhượng lại địa bàn cho Củng Âm giáo sao? Cái Lâm cười nói.
- Xét cho cùng tất cả cũng chỉ vì tiền. Thái Nhã cười nói.
- Đúng vậy, ai cũng đều suy tính vì lợi ích mà. Có điều, nếu như có thể thành công thật Tứ Hồ bang chúng ta cũng có thể kiếm được tiền rồi.
Cái Lâm nói.
Hai tên này lại nói chuyện tào lao một lúc, thấy trời lạnh liền trở về.
- Mẹ nó, lải nhải mãi không hết, thiếu chút nữa nghẹn chết ông rồi. Hồng Tà sau khi trèo lên khỏi vực, nhịn không được chửi thề.
- Tuy rằng bọn họ lải nhải dông dài, nhưng mà, thu hoạch của chúng ta lại không hề nhỏ. Tin tức này đối với chúng ta mà nói thực rất quan trọng. Diệp Phàm nói.
- Ừ, Củng Âm giáo cũng không ngốc, chúng ta giả mạo bọn họ, bọn họ không ngờ cũng nghĩ tới việc giả mạo chúng ta. Con mẹ nó, trên đời này thật chẳng có ai ngu hết. Hơn nữa, không ngờ còn muốn liên kết với Đường Thủ đạo cùng giáp công tộc nhân Nạp Tây Mễ. Bao Nghị nói.
- Trong đám người của bọn họ đến lần này có lẽ không có nhiều cao thủ, mà người có công lực cao nhất của Đường Thủ đạo có lẽ là Tứ trưởng lão Liễu Quy Ngôn này rồi. Lần này chúng ta thật ra có cơ hội tốt. Diệp Phàm cười nói.
- Ý của anh Diệp chính là tiêu diệt hết? Bao Nghị phản ứng lại.
- Nếu như có thể phát hiện ra bí mật của Điền Truân Cửu Tử là tốt nhất. Nếu như không phát hiện được thu hoạch ngoài lề của chúng ta chính là tiêu diệt nhân mã của hai phe này.
Đến lúc đó để Tứ Hồ bang trở về báo tin. Cứ như vậy, Đường Thủ đạo khẳng định sẽ cho rằng là do Củng Âm giáo làm, còn Củng Âm giáo cũng cho rằng là Đường Thủ đạo làm.
Còn chúng ta ấy à, ngồi xem kịch hay là được rồi. Diệp Phàm cười khan một tiếng.
- Việc đó phải làm thật bí mật mới được, không thể để bọn họ nhận ra có nhân mã của phe thứ ba xuất hiện. Nếu không, nói không chừng hai phe đều nghĩ phải chăng là do tộc nhân Nạp Tây Mễ làm, đến lúc đó, ngược lại sẽ càng phiền toái. Phí Thanh Sơn vẻ mặt ngưng trọng.
- Dựa vào mấy người chúng ta bắt bọn họ không thành vấn đề, bọn họ tuyệt không thể có nhiều cao thủ đến thế. Bởi vì bọn họ không ngờ rằng chúng ta cũng tới.
Diệp Phàm nói.
Mấy người nghỉ ngơi một chút, dựng một cái lều bắt đầu ngủ. Người đến đảo Quả du lịch không nhiều, nhưng vẫn có một số người thích đi du lịch cùng nhau.
Buổi tối liền dựng lều ngủ bên trong. Cho nên, đám người Diệp Phàm ngủ như vậy cũng sẽ không khiến người ta nghi ngờ điều gì. Hơn nữa, có cao thủ thay phiên canh gác, có động tĩnh gì liền sớm phát hiện.
Ngày hôm sau, đám người Diệp Phàm cũng không vội vàng đi núi lửa Khắc Tà Ly. Mà hai người một tổ chia làm mấy nhóm người cải trang thành du khách đi dạo quanh đảo. Tất nhiên là để trinh sát đám người Đường Thủ đạo và Củng Âm giáo.
Diệp Phàm và Bao Nghị một tổ, mục tiêu theo dõi là Tứ Hồ bang, nếu như người của Củng Âm giáo đã đến đảo Quả rồi, nhất định sẽ liên hệ với người phụ trách Cái Lâm này. Mà đám người Cái Lâm sẽ trọ trong một khách sạn nhỏ ở thị trấn Khắc La.
Mấy tên đó ăn mặc không khác đám người Diệp Phàm làm bao, cũng lưng đeo ba lô du lịch, đeo máy ảnh, ai ai cũng là du khách.
Có điều, trên đảo Quả Sơn có khoảng trăm ngàn cư dân, mà khách đến nơi này du lịch cũng hơn một ngàn người, cho nên, hôm nay cũng không có gì có vẻ không thỏa đáng.
- Tên Cái Lâm này từ sáng sớm đã quấn lấy Thái Nhã, cũng chẳng biết nã bao nhiêu pháo rồi. Hại chúng ta cứ phải ngồi chồm hổm mãi thật khó chịu. Bao Nghị nói.
- Ha ha, nhìn đi, không phải có động tĩnh rồi sao? Diệp Phàm chỉ vào cửa dành cho du khách.
Bao Nghị ngẩng đầu liền thấy, phát hiện Cái Lâm và Thái Nhã đã men theo bên cửa đi ra. Không lâu sau, hai người như thể nói chuyện mà đi về phía một ngọn núi nhỏ.
Trên núi nhỏ có một cái đình. Mà lúc này trong đình đang có hai người đang đánh cờ vây.
Hai người Cái Lâm ra vẻ đi đường mệt liền ngồi xuống ghế đẩu trong đình, không lâu sau, Cái Lâm ra vẻ có hứng thú với hai người chơi cờ nên đến gần xem xem.
Diệp Phàm nấp trên một cái cây lớn cách đình không xa, hơn nữa dùng thủy công che toàn thân.
Diệp Phàm bây giờ vì công lực cao, sau khi thủy công ngưng tụ, ra sức một chút là có thể biến thành lá cây che chắn trên người, lập tức trở thành một con tắc kè hoa. Trừ phi công lực cao hơn Diệp Phàm, nếu không rất khó phát hiện ra.
Diệp Phàm toàn lực khởi động mắt chim ưng, mắt chim ưng chẳng nhưng có thể tiến hành quan sát, thực tế còn có công năng cảm nhận và nghe ngóng.
Có điều, không dễ sử dụng bằng con dơi của mình trước kia. Nếu là trước kia, Diệp Phàm hoàn toàn có thể cách xa ba dặm thả con dơi bay đến nghe lén là được rồi.
Hiện tại muốn nghe rõ chỉ có thể dùng ngụy trang. Nghĩ đến điều này Diệp Phàm lại hận pho tượng Tôn Thủy kia đến nghiến răng.
Đội ngũ của Củng Âm giáo đa số là người nước Hồng Ma Tây Lượng, mà làn da của người nước Hồng Ma Tây Lượng lai giữa màu da của người da đen và người da vàng, chính là không đen lắm, cũng không vàng lắm. Thật ra khá giống với người Indonesia.
Mà hai người trung niên đánh cờ đó, đôi mắt ưng của Diệp Phàm sau khi quan sát kỹ có thể khẳng định chính là người nước Hồng Ma Tây Lượng, nhất đính là được Củng Âm giáo phái đến liên lạc với Tứ Hồ bang rồi.
- Có phát hiện gì không? Một trong hai người là một trung niên có râu, ngón tay kẹp một quân đen hỏi bằng tiếng Anh.
- Tiền bối là? Cái Lâm hai mắt nhìn chăm chăm bàn cờ, kỳ thực tên này cũng đang âm thầm quan sát người trung niên có râu.
- Khắc La Tư Mã. Người kia nói, Cái Lâm rõ ràng ra vẻ chấn động. Lập tức khẽ cúi người, nói: - Không ngờ Phó giáo chủ đại giá quang lâm, Cái Lâm thất kính.
- Bớt nói nhảm đi, có phát hiện gì không? Người trung niên cầm quân trắng không kiên nhẫn hừ nói.
- Liễu Quy Ngôn sau khi lên đảo liền trọ tại khách sạn Phi Đức Lý, tôi vẫn phái người theo dõi sát. Hôm nay bọn họ phân tán ra ngoài. Đi dạo khắp nơi như đang đi chơi vậy.
Cái Lâm nói.
- Chắc là đang trinh sát tình hình gì đó phải không? Phó giáo chủ Khắc La Tư Mã nói.
- Bọn họ hẳn là có mục đích, bằng không sẽ không đến một lúc mười mấy người. Hôm nay chỉ quan sát có đội ngũ khác đến nữa hay không. Có lẽ ngày mai sẽ có hành động. Cái Lâm nói.
- Ừ, có điều, có phát hiện còn có cao thủ lợi hại hơn Liễu Quy Ngôn không? Khắc La Tư Mã hỏi.
- Tạm thời vẫn chưa có, Liễu Quy Ngôn là người cầm đầu, chỉ sợ bọn họ còn giấu cao thủ thì rất phiền phức. Cái Lâm nói.
- Bọn họ, ha ha, hiện tại cao thủ cũng không nhiều đâu. Khắc La Tư Mã cười trên nổi khổ của người khác.
- Điều đó là đương nhiên, vừa rồi bị người ta tấn công. Nghe nói thủ lĩnh của Tứ đại hộ pháp tướng quân là Thốn Đinh cũng bị thương, hơn nữa còn bị đánh cho chạy trối chết. Còn Quyền Mang thì nghe nói bị đánh cho tàn phế rồi. Đám người kia đúng là lợi hại, không biết từ đâu đến, không ngờ có thể gây tổn thất lớn như thế cho Đường Thủ đạo? Cái Lâm nói.
- Tin tức này không thể coi là thật, Thốn Đinh là ai chứ, Quyền Mang là người thế nào chứ, là hai vị tướng quân đứng đầu Tứ đại hộ pháp đấy. Bản lĩnh của hai người này ít nhất đã đạt đến Tiên thiên đại viên mãn. Nói một câu không dễ nghe lắm, cho dù tôi đánh với bọn họ cũng nhiều nhất bất phân thắng bại. Vốn chúng ta đánh lén là vì cho rằng đám bọn họ đến công ty Đường Thủ rồi mới tới. Khắc La Tư Mã hừ nói.
- Chẳng lẽ không phải hai người Thốn Đinh và Quyền Mang, không thể nào. Nghe nói hai người này vô cùng lợi hại.
Ít nhất cũng phải là cao thủ Tiên thiên mới có khí khái như thế. Chúng ta đã bố trí tai mắt bên trong Đường Thủ đạo.
Y nói là tận mắt thấy trận đánh. Khí thế đó thật sự rất đáng sợ, những tên đó tiện tay đánh một chưởng là có thể cách không đánh gãy một cây đại thụ đường kính bằng thùng nước.
Phỏng chừng chỉ có cao thủ Tiên thiên mới có thể làm được. Nếu nhóm người kia lợi hại như thế, vậy thì người bị bọn họ đánh bị thương cũng đã đỡ được rất nhiều chiêu rồi.
Nếu như không có thân thủ Tiên thiên thì căn bản không chịu nổi một đòn. Cái Lâm tự có suy nghĩ của mình.
- Cậu cho là Đường Thủ đạo chỉ có mấy người cao thủ như Thốn Đinh thôi phải không? Thốn Đinh cũng không phải dễ bị đả thương như vậy.
Hơn nữa, người này rất thần bí. Có điều, tên Điền Truân Cửu Tử này võ công cực cao. Trước kia khi còn có y, chúng ta căn bản không dám mò vào đánh lén.
Có điều, người này bây giờ cứ như đã mất tích. Việc này có vẻ rất lạ lùng. Chúng tôi đang nghi ngờ phải chăng người này đang âm thầm tiến hành âm mưu gì lớn.
Mà mục đích y nhắm vào phải chăng là Củng Âm giáo chúng ta. Khắc La Tư Mã nói.
- Giáo chủ đang nghi ngờ âm mưu Điền Truân Cửu Tử tiến hành có liên quan đến đảo Quả Sơn? Cái Lâm hỏi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.