Chương trước
Chương sau
Đương nhiên, làm như vậy cũng mất rất nhiều nội khí. May mắn Diệp Phàm có y thuật, hơn nữa, hiện giờ có bảy đan điền, nếu không người bình thường không thể làm, trừ phi cự ly ngắn đi.
Con dơi cuối cùng cảm giác được dưới nhánh cây cổ thụ hơi có chút động, vì thế tiếp cận.
Ẩn núp thật là độc đáo. Diệp Phàm thầm mắng một câu trong lòng. Bởi vì, đối mắt ưng phát hiện qua vỏ cây cổ thụ có người nấp trong đó.
Nhưng không phải thân cây mà một nhánh cây cao đến hai mét. Nhưng cây này thật sự là lớn, mặc dù nhánh cây cao trên hai mét thì cũng to hơn thùng nước. Hoàn toàn có thể giấu vào đó một người gầy.
Lúc này người này có lẽ đang theo dõi ra ngoài bằng kính viễn vọng.
Mỹ nhân ngư được Diệp Phàm phóng ra, răng rắc một tiếng giòn tan, nhánh cây bị chặt đứt xuống.
Lang Phá Thiên lúc này đuổi đến.
- Tôi nói Diệp lão đại, anh chặt cây làm gì?
Lang Phá thiên nghi hoặc nhìn cành cây bị chặt trước mặt.
- Ha ha, lão Lang, anh đã từng lột vỏ cây chưa?
Diệp Phàm cười nói.
- Da heo da trâu da chó đã lột, chưa từng lột vỏ cây.
Lang Phá Thiên cười nói, thật ra cũng cảm giác được nhánh cây hơi lạ hai mắt nhìn ngay nhánh cây.
- Khiêng về chúng ta từ từ lột vỏ.
Diệp Phàm cười nói.
Lang Phá Thiên không nói hai lời, vai mang quân hàm thiếu tướng thành công nhân vác cây. Hai người về không chậm hơn chạy trốn, không lâu đã về đến chỗ hang núi.
Thấy Lang Phá Thiên khiên một nhánh cây trở về, các đồng chí khác vẻ mặt khiếp sợ còn tưởng rằng Tham mưu Lang đột nhiên muốn sống cuộc sống như công nhân chặt cây.
Lang Phá Thiên cũng không để ý đến bọn họ lặng lẽ vào trong một căn hầm bí mật trong hang động. Mã Hán vào phối hợp với Lang Phá Thiên lột vỏ cây.
- Mẹ kiếp, thật là có người ở bên trong.
Lang Phá Thiên đá tên kia một cước, phát hiện không ngờ còn là một người da đen.
- Hình như là người lai.
Diệp Phàm cười nói.
- Nhanh đừng cho y uống thuốc độc tự sát.
Lang Phá Thiên đột nhiên nhảy đến.
- Chờ anh nghĩ thì người đã chết rồi.
Diệp Phàm cười cười vẻ mặt bình tĩnh không ngờ đã điểm huyệt tên kia không thể động đậy.
Vừa rồi Mỹ Nhân Ngư đi vào trong thì con dơi đã biến thành ngón tay điểm huyệt người này.
Lang Phá Thiên cùng Mã Há cẩn thận kiểm tra, không lâu Ngô Quang Bảo cầm dụng cụ bước vào kiểm tra người này.
Bởi vì, có bom nhỏ giấu trong người, một khi bị bắt sẽ dùng một biện pháp đặc biệt để kích nổ.
Trên cơ bản giống tình huống này Tổ viên của Tổ đặc nhiệm A đi chấp hành nhiệm vụ bí mật đều phải trang bị.
Không lâu, Ngô Quang Bảo mở chỗ đùi của người này lấy ra một mảnh nhỏ.
- Đâu là sản phẩm của Hải Lang. Một kíp nổ trong người. Bởi vì chúng rất gần mạch máu.
Một khi nổ thì mạch máu sẽ vỡ ra, chất độc sẽ chảy trong máu, chỉ cần mười giây ngắn ngủi người sẽ chết. Đại la Kim Tiên cũng khó có thể cứu sống họ.
Hơn nữa, đồ vật này không chỉ có ở một chỗ, có ở hai nơi. Một cái khác ở bộ vị.
Trước kia người thích răng nanh ở bộ vị, nhưng người hiện đại không làm vậy.
Bởi vì có lẽ đôi khi không cẩn thận cắn đứt chẳng phải làm mình bị độc chết sao.
Ngô Quang Bảo nói xong lại cẩn thận cắt bụng của người này, lấy ra một mảnh độc.
- Đã dọn xong.
Ngô Quang Bảo nghiêm báo cáo với Diệp Phàm.
- Ôi, tôi hỏi y một chút.
Diệp Phàm khoát tay, nhóm chuyên gia đều ra ngoài hết. Diệp Phàm vỗ từ xa, tên kia hoạt động được, một cước hướng về phía Diệp Phàm.
Nhưng rầm một tiếng bị Lang Phá Thiên tiến lên cho một cước ngã trên đất. Mã Hán tiến lên cho mấy đá, Lang Phá Thiên dẫm lên, Mã Hán lấy còng còng lại.
- Cũng không tệ lắm, không ngờ có thân thủ bát đẳng. Xem ra, Hải Lang thật sự coi trọng núi Xương Bối. Ngay cả một trạm gác bình thường đều cử người có thân thủ như thế.
Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng, hỏi
- Anh là người của Hải Lang?
Nhưng tên kia hừ một tiếng không nói gì chứng tỏ mình là một con lợn không sợ chết khi nhìn thấy nước sôi.
- Tôi biết anh biết tiếng phổ thông. Là một người mai phục ở Trung Quốc, anh không biết tiếng Trung Quốc thì nói làm gì. Hơn nữa, anh thân thủ cao như vậy, địa vị ở Hải Lang chắc chắn là cao.
Diệp Phàm tiếp tục nói.
- Đều lạc vào tay anh rồi tôi còn nói cái gì. Đến đây đi, đâm một đao là được.
Tên kia hừ nói ra vẻ không sợ chết.
- Anh chẳng lẽ không có gia đình sao?
Diệp Phàm đột nhiên dùng hóa âm mê thuật. Quả nhiên tên kia sửng sốt một lúc sau đó buồn bã nhíu mày.
- Anh không muốn gặp lại gia đình của mình sao? Còn con cái, cha mẹ…
Diệp phàm như pháo vẫn tiếp tục.
- Chuyện không nên hỏi thì đừng hỏi…
Tên kia ôm đầu ngồi chồm hổm xuống, cả người đều sợ run. Đột nhiên cả người bắn lên đến vách đá.
Nhưng cảm giác hình như là đụng phải bông trên tường lại ngã nhà xuống đất.
- Muốn chết cũng không dễ dàng.
Diệp Phàm cười lạnh một tiếng.
Lang Phá Thiên tiến lên cho tên kia mấy cú đá.
Sau đó Mã Hán tìm một cái ghế nhựa cố định tên kia trên ghế, tránh y lại đâm đầu vào tường gì đó.
- Nói đi.
Diệp Phàm hừ nói, tên kia khôi phục bình tĩnh, ngơ ngác nhìn trời.
Diệp Phàm không kiên nhẫn, phất một cái từ xa, Phân cân thác cốt thủ hiện tại trong tay Diệp Phàm chỉ cần phất một cái có thể hoàn thành.
Tên kia đau đến mức nhe răng nhếch miệng. Hơn nữa cả người giống như cuộn sóng nhỏ liên tiếp nhau.
Cả người đầy mồ hôi, Lang Phá Thiên và Mã Hán nhìn cũng toát mồ hôi.
Nhưng cho đến khi tên kia sắc mặt xanh mét miệng sùi bọt mép không ngờ không hé răng.
Diệp Phàm biết người này ý chí rất kiên cường, dù Phân cân thác cốt thủ cũng không làm gì được y. Thật sự nếu không khôi phục được nguyên trạng khớp xương của y có lẽ người này sẽ bị đau quá mà chết.
Diệp Phàm phất tay một cái, người này bình thường trở lại, y thở hổn hển, nhìn Diệp Phàm đầy thù hận.
- Khí Vương, có cách tốt làm cho người này nói ra tình hình thực tế không?
Diệp phàm đã mở phong giới ra làm Khí Vương cũng biết được.
- Người này ý chí như sắt thép, là một người đàn ông thật sự.
Không thể tưởng tượng được Khí Vương cũng có vẻ bội phục.
- Đúng vậy, phân cân thác cốt thủ của tôi thất bại. Đặc biệt hiện giờ công lực của tôi tăng lên thì uy lực càng lớn.
Khí Vương có cách nào để y mở miệng không? Tôi nghĩ, người này cũng không phải là người Mỹ, có lẽ có nguyên nhân gì khác.
Ví dụ như người nhà của y còn trong tay Hải Lang nên không dám nói ra.
Diệp Phàm nói.
- Cơ thể của y không tồi, hơn nữa ý chí kiên cường, không tồi, không tồi.
Không thể tưởng được Thiên Hạo Tử còn khen ngợi.
- Tiền bối nói vậy có ý gì?
Diệp Phàm hỏi.
- Cách đương nhiên là có, nhưng phải siêu cao thủ mới có thể làm được, cậu vẫn không làm được.
Thiên Hạo Tử hừ nói.
- Có thể nói không, tôi cũng cảm thấy hứng thú.
Diệp Phàm nói. Thầm nói mặc dù hiện giờ không được cũng không thể nói sau này cũng không làm được. Cách trước tiên học thì tốt hơn.
- Cao thủ thoát thần cảnh không phải có thể chuyển sang kiếp khác sao?
Thiên Hạo Tử cười nói.
- Tôi hiểu một chút rồi, ý của ông là dùng cách chuyển sang kiếp khác tiêu hết nội khí của người này, người này sẽ nhắn lại suy nghĩ với chúng ta. Nhưng đây cần cao thủ Thoát thần cảnh mới có thể làm được. Nếu dùng nội khí của tôi xâm nhập vào, cũng làm chết y.
Diệp Phàm nói.
- Ha ha, ta không phải cao thủ Thoát thần cảnh sao?
Thiên Hạo Tử cười nói.
- Tiền bối không phải là thích cơ thể này của y chứ?
Diệp Phàm nhất thời mừng như điên.
- Không tồi, ta vừa rồi thử qua, cơ thể y thực sự hợp với tình trạng của ta. Thật ra, Thoát thần cảnh tuy nói có thể chuyển sang kiếp khác.
Nhưng điều kiện chuyển sang kiếp khác gần như đến mức hà khác. Một là phải tìm được cơ thể thích hợp, một khi không thích hợp chuyển sang sẽ thất bại.
Thế giới tuy lớn nhưng muốn tìm được cơ thể thích hợp cũng không dễ.
Cho nên, mấy ngàn năm qua, đến xã hội hiện đại cậu cũng không gặp một người chuyển sang kiếp khác.
Dù sao, người sống lâu cũng có hạn độ. Thật vất vả tìm được người hoàn toàn chuyển sang kiếp khác, nhưng người bình thương chỉ có thể sống mấy chục năm.
Cậu lại phải tìm mục tiêu kế tiếp. Mặc dù có thể tìm được nhưng cơ thể của cậu phải đạt đến cảnh giới thoát thần cảnh.
Chỉ điều kiện này cũng khó. Tuy nói cậu từng là cao thủ Thoát thần cảnh, nhưng chuyển kiếp khác chưa chắc đã luyện đến Thoát thần cảnh.
Dù sao, Thoát thần cảnh là cảnh giới cao nhất trong thời đại của tôi. Thế giới tuy lớn cũng không phải là nhiều.
Nắm đó mà nói, một đại môn phái có mấy người. Mặc dù cậu có thể luyện đến cảnh giới Thoát thần cảnh
Nhưng tiếp theo có cơ thể phù hợp với điều kiện để cậu chuyển sang kiếp khác không. Dù cậu may mắn tìm được.
Nhưng tìm được rồi có thể chuyển sang kiếp khác thành công không. Vì chuyển sang kiếp khác là một chuyện rất nguy hiểm. Mười cao thủ thoát thần cảnh tìm được cơ thể thích hợp chỉ có hai người hoàn thành được.
Nhưng sống trăm năm sau cậu có còn phải chuyển sang kiếp khác không. Cứ tiếp tục như vậy, sẽ có lần cậu tìm không thấy cơ thể phù hợp hoặc công lực của cậu không đạt đến cảnh giới Thoát thần cảnh thì việc chuyển sang kiếp khác sẽ bị chặt đứt.
Mà không thể chuyển sang kiếp khác đa số mọi người đều chết. Chỉ có một số rất ít cao thủ có thể tồn tại bằng hình thức hồn khí.
Nhưng, như vậy khác gì ngồi tù, hơn nữa, luôn lo lắng hồn khí của mình tiêu hao hết.
Bởi vậy, đến xã hội hiện đại, cao thủ Thoát thần cảnh cũng không thiếu chuyện lo lắng.
Thiên Hạo Tử nói đầy bi thương.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.