Chương trước
Chương sau
- Vậy cũng còn nhiều hơn bọn cháu mà? Chúng cháu cũng từ trong nước đi ra/ Hơn nữa, nghe nói nơi đó cũng không thái bình cho lắm. Nếu chẳng may công nhân bị thương hoặc bị gì đó thì còn phải bỏ ra một khoản tiền lớn.
- Tiểu Diệp à tiểu Diệp, cuối cùng ông chú này phục cháu rồi. Thôi được rồi, thì 4-6 vậy. Tuy nhiên, cháu phải nắm chắc. Nếu chúng ta đã quyết rồi thì cháu cũng phải bắt tay vào làm luôn, bên ủy ban Cải cách phát triển có quan hệ đúng không?
Kiều Chính Hòa nói.
- Chú Kiều, việc này là đồng chí nào của Ủy ban Cải cách phụ trách? Cháu muốn hỏi trước chuyện này.
Diệp Phàm hỏi.
- Phó Chủ nhiệm Lưu.
Kiều Chính Hòa nói.
- Lưu Chấn sao?
Diệp Phàm hỏi lại.
- Đúng vậy, chính là ông ta. Bởi vì ông ta quản lý mảng đầu tư đối ngoại. Ủy ban Cải cách phát triển cũng vừa điều chỉnh các mảng phân công quản lý. Chủ nhiệm Lưu cũng vừa mới tiếp nhận mảng công tác này. Trước kia chú cũng có chút quan hệ, nhưng đồng chí cũ bị điều chuyển đi rồi. Còn Chủ nhiệm Lưu này thì quan hệ chưa được tốt lắm. Nghe nói quan hệ giữa Chủ nhiệm Lưu với Phí gia rất tốt.
Kiều Chính Hòa nói.
- Đúng là rất tốt, mấy năm trước cháu đã từng đi tìm ông ta. Nếu việc này là ông ta quản lý thì cháu sẽ cố thu xếp thời gian về thủ đô một chuyến, đến lúc đó nghĩ cách mời Chủ nhiệm Lưu ra ngoài ăn bữa cơm, có được không?
Diệp Phàm nói.
- Được được…
Kiều Chính Hòa liên miệng nói, có thể thấy tâm trạng đang rất tốt.
Sau đó, Diệp Phàm cúp máy xong lại gọi cho Kiều Báo Quốc, cười hỏi:
- Anh vợ, đường làm quan rộng mở nhé.
- Cậu lại giễu cợt tôi rồi đấy, cậu còn không rõ sao?
Kiều Báo Quốc hôm nay tâm trạng cũng không tồi, câu đầu tiên đã nói đùa.
- Gần đây bên chỗ đồng chí Kiều Chính Hòa không phải có cơ hội sao?
Diệp Phàm hỏi.
- Ừ, tập đoàn Viễn Đông bọn họ, Phó tổng thường trực chuẩn bị về hưu, nên ông ấy cũng luôn nghĩ cách tranh thủ. Tuy nhiên, Kiều gia đại viện mới xong chuyện của tôi. Cho nên, chuyện lần này Kiều gia không nhúng tay vào được. Ba cũng nói rồi, nhúng tay nhiều quá sẽ bị người ta ghen ghét. Nhưng sao cậu tự nhiên lại hỏi làm gì?
Kiều Báo Quốc hỏi.
- Ha ha, là thế này…
Diệp Phàm cũng không dấu, liền nói lại một lượt.
- Thế thì ông ấy tìm đúng người rồi, chỉ dựa vào quan hệ của cậu với Phí gia, thì việc này cũng không phải là lớn. Tuy nhiên điều đáng tiếc chính là máy móc trong xây dựng thủy điện này không nhiều lắm. Nếu không, thì phân chia một chút cho tập đoàn Cơ khí TQ chúng tôi.
Kiều Báo Quốc nói.
- Anh vợ, anh cũng đừng có tham quá như vậy chứ. Vụ ở Tân Môn bọn em đã nhượng bộ rất nhiều rồi. Cũng một vừa hai phải thôi chứ đúng không? Cơ hội này cũng phải nhường cho em một chút. Hiện tại đang có người đánh cột sống em, nói Diệp Phàm em ăn cây táo rào cây sung đấy..
Diệp Phàm cười nói.
- Cái gì mà rào cây sung, chúng ta là anh em. Nói thế nào cũng nên giữ lại bát cơm cho người nhà có đúng không? Việc này, tôi cũng biết các cậu nhượng bộ mà.
Kiều Báo Quốc cười nói.
- Đương nhiên, cậu cũng nên nghe ngóng một chút. Nếu nước bên châu Phi kia cần máy móc gì thì cũng đừng quên chia cho ông anh này chén canh nhé.
Tôi là anh vợ của cậu đấy, đừng quên. Đương nhiên, chuyện của chú Kiều, nếu giúp được thì cũng giúp đỡ ông ấy một chút nhé.
Kiều gia chỉ có mấy người này là có thực lực thôi. Ba có lẽ chỉ như vậy thôi, muốn lên nữa e là rất khó.
Khi về hưu rồi, Kiều gia này phải do tôi, cậu và chú Kiều chống đỡ thôi. Đặc biệt là cậu, giờ là Phó Chủ tịch tỉnh trẻ nhất cả nước rồi dđấy. Có bao nhiêu người hâm mộ, tuy nhiên cũng phải chú ý, nhiều đồng chí mắc bệnh “đỏ mắt” đấy, không tốt đâu.
Kiều Báo Quốc hiện tại cũng hiểu chuyện rồi, không còn “khó chịu” như hồi Diệp Phàm mới được đề bạt lên Phó Chủ tịch tỉnh nữa.
- Ha ha, em là chuyên gia chữa bệnh đỏ mắt đấy.
Diệp Phàm cười ha hả nói.
- Cậu ấy à, ngay cả tôi cũng có chút đỏ mắt ấy chứ.
Kiều Báo Quốc nói đùa.
- Thì em cũng đỏ mắt với anh, chuyện ở Tân Môn làm tốt như vậy. Mà ngay cả lãnh đạo của Ủy ban Quốc tư cũng rất khen ngợi anh. Nói là đồng chí Báo Quốc tuy chưa công tác ở xí nghiệp, nhưng vừa xuống đã hòa nhập được ngay với công tác của doanh nghiệp, đồng chí này rất có thực lực.
Diệp Phàm cười nói.
- Cậu lại nữa rồi, thế nào thì tôi cũng làm không lại cậu mà.
Kiều Báo Quốc cười nói.
- Ha ha, em xuống xí nghiệp trước mà. Hơn nữa, chính là mở đường cho anh.
Diệp Phàm cười gượng nói.
Liên quan đến việc này Diệp Phàm giao cho thư ký Đỗ Vệ Quốc và Khổng Ý Hùng cùng đi điều tra một số tư liệu.
Tiếp theo Diệp Phàm gọi điện cho Cung Khai Hà, nói về chuyện này.
- Nguy hiểm là có, tuy nhiên đây cũng là một cơ hội tốt cho Chí Quân. Tôi ủng hộ quyết định của cậu.
Cung Khai Hà nói. Bởi vì Diệp Phàm muốn sắp xếp Cung Chí Quân phụ trách dự án xây dựng thủy điện ở châu Phi.
- Nguy hiểm và cơ hội luôn tồn tại song song mà, cho nên tôi mới bàn với ông một chút. Nếu sếp Cung đã đồng ý rồi thì tôi sẽ sắp xếp. Còn nữa, việc tôi được đề bạt còn phải cảm ơn sếp Cung nhiều.
Diệp Phàm cười nói.
- Việc cậu được đề bạt đâu có liên quan gì đến tôi, tôi là thủ trưởng của tổ A mà, chứ đâu có quyền đề bạt cậu làm Phó Chủ tịch tỉnh chứ. Cho nên, đồng chí Diệp Phàm đừng cảm ơn tôi nhé.
Cung Khai Hà ha hả cười nói.
- Ngược lại tôi còn phải cảm ơn cậu thì có, chuyện ở Tân Môn là cậu đã đo Chí Quân cơ hội. Thứ hai là chuyện của phái Hoa Sơn tôi cũng phải cảm ơn cậu đã tiến cử nhân tài cho tổ A.
- Ha ha, tôi biết. Việc này tuy nói không liên quan trực tiếp đến sếp Cung, nhưng tác dụng gián tiếp cũng là rất lớn.
Diệp Phàm cười nói.
- Tôi thấy cậu càng ngày càng hồ đồ rồi đấy.
Cung Khai Hà giả ngu.
Sếp Cung, tôi biết, thật ra chuyện tôi được đề bạt ông đã giúp tôi một đại ân. Việc này tuy nói là bất ngờ, nhưng nhân vật mấu chốt là Chủ tịch Đường, mà bình thường tôi mấy khi có cơ hội tiếp xúc với lãnh đạo tối cao có đúng không? Mà có thể trong lòng Chủ tịch Đường có ấn tượng chính là do thông qua miệng của sếp Cung. Trong lòng tôi biết rõ, lúc nào sếp Cung cũng nói tốt cho tôi trước mặt thủ trưởng mà. Nếu không có như vậy thì dù Diệp Phàm tôi làm ra chiến tích lớn thì cũng chẳng đến lượt tôi được đề bạt. Tôi nghĩ, hôm đó Chủ tịch Đường tùy tay lật tư liệu của tôi, nói ra những lời kia cũng là quy về sự chiếu cố hàng ngày của sếp Cung đối với tôi.
Diệp Phàm nghiêm túc nói.
- Ha ha, tôi cũng không nói quá lên mà, công của cậu đối với việc tiến cử nhân tài cho tổ A là rất lớn mà.
Chẳng qua tổ không thể cho cậu điều gì. Đề bạt cậu thì cậu lại không muốn trở lại tổ công tác. Tặng cậu vài chục ngàn tiền thưởng thì đối với cậu cũng chẳng có ý nghĩ gì lớn. Mà tổ A không thể nhúng tay vào chuyện bên chính quyền, co nên đổi cách khác coi như sự bù đắp cho cậu đi.
Cung Khai Hà cười nói, xem như mơ hồ thừa nhận rồi.
- Tuy nói sếp Cung giúp tôi, nhưng, chuyện của phái Hoa sơn ông làm cũng hơi quá.
Diệp Phàm nói.
- Tôi biết tổ cũng có chút quá mức. Tuy nhiên cậu cũng biết hiện trạng của tổ mà. Chức năng “tạo máu” của tổ không mạnh nữa. Cho nên bất đắc dĩ mới phải làm vậy. Mà trong việc đó cậu đã phát huy tác dụng rất lớn…
Cung Khai Hà nói.
- Bước tiếp theo tôi muốn nhờ cậu bồi dưỡng ra một vài cao thủ bán tiên thiên cho tổ. Đồng chí Xa Nhất Đao có hể thành công rồi, tiếp theo là đến đồng chí Điền Ly Thu. Mà Chu trưởng lão của phái Côn Lôn là tiếp theo.
- Ha ha, Diệp Phàm tôi sắp thành “cao thủ công binh xưởng” rồi.
Diệp Phàm châm chọc cười nói.
- Ai bảo cậu có năng lực như thế? Yên tâm đi, tất cả những điều cậu làm tôi đều sẽ báo cáo cho Chủ tịch. Tổ luôn ghi nhớ công lao của mỗi đồng chí mà.
Cung Khai Hà nói.
- Tôi hiểu, có cơ hội nhất định sẽ hỗ trợ bọn họ nâng cao công lực.
Diệp Phàm nói.
- Không thể nói là có cơ hội mà hiện tại cậu đã có cơ hội rồi. Tôi muốn cậu trong vòng hai tháng tương trợ đồng chí Điền Ly Thu nâng cao công lực.
Giọng nói của Cung Khai Hà trở nên nghiêm túc.
- Không có dược liệu mà đồng chí sếp?
Diệp Phàm kêu lên.
- Đừng có che mắt tôi mà.
Cung Khai Hà nói.
- Che gì đâu, thật sự không có mà.
- Thế à, cậu đi Hàn Quốc làm gì. Yêu sâm vương lớn thế cậu dùng hết rồi à? Cậu đừng nói với tôi là cậu coi Yêu sâm vương như củ cà rốt nhé. Nếu cậu keo kiệt như vậy thì chúng ta không còn gì để nói nữa có đúng không?
Cung Khai Hà cười gượng một tiếng.
- Có một miếng lớn, tuy nhiên, đã dùng cho Xa Thiên một phần lớn rồi. Còn tiếp theo tôi muốn cho Phí Thanh Sơn sư bá nâng cao công lực. Sư bá rất tốt với tôi, tôi cũng nên tri ân người ta một chút đúng không?
Diệp Phàm nói.
- Thôi đi, Xa Thiên trước khi cậu đi Hàn Quốc đã bán tiên thiên rồi, cậu quên rồi hả?
- Cái này, tôi quên mất. Tuy nhiên, ông cũng biết dưới tay tôi còn một số người nữa mà.
Diệp Phàm có chút xấu hổ.
- Ha ha, dưới tay của cậu có cao thủ, tôi đều biết. tuy nhiên, tôi tin rằng, cho đồng chí Điền Ly thu một miếng nhỏ Yêu sâm vương thì chắc không vấn đề gì chứ? Tôi tin đồng chí Diệp Phàm có tính giác ngộ chính trị và nhân cách giai cấp mà, có đúng không?
Cung Khai Hà cười ép.
- Tôi cho.
Diệp Phàm tức giận, sau đó cúp máy cái rụp.
- Thằng nhóc này, không ép thì không chịu lôi hàng tốt ra.
Cung Khai Hà cúp máy với Diệp Phàm xong, không chút tức giận nào, mà ngược lại còn rất vui vẻ.
- Thứ gì tốt thế?
Kế Vĩnh Viễn cười hỏi.
- Yêu sâm vương, lão Kế, tổ A chúng ta có Diệp Phàm là Tiên thiên, đồng chí Xa Nhất Đao bán thiên thiên, sắp có vị bán thiên thiên cường giả nữa đó chính là đồng chí Điền Ly Thu. Chu trưởng lão là vị thứ tư, thực lực của đội ngũ chúng ta được gia tăng rồi, thật là vui mừng.
Cung Khai Hà cười tủm tỉm, tâm trạng rất tốt.
- Yêu sâm vương, không phải nghe nói Diệp Phàm lấy được từ Hàn Quốc về sao? Tên đó bình thường rất rộng rãi, nhưng với thứ tốt này thì rất ky bo.
Kế Vĩnh Viễn cười nói.
- Không phải nói rồi sao? Ép mà.
Cung Khai Hà nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.